Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 220: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn - Chương 220 Giới Hạn (3)



Thứ hai, mấy cái tát, mấy cái đạp của Triệu Mãnh, đánh đến nỗi Phúc Đoàn muốn kêu cha gọi mẹ, lăn lộn trên mặt đất, há miệng hít không ít gió lạnh vào người, chẳng phải như vậy sẽ cảm lạnh sao?

Khuôn mặt nhỏ của Phúc Đoàn sốt đến đỏ bừng, khó chịu giống như có một ngàn cánh tay tới kéo mình, kéo mình rơi xuống dưới.

Phải biết rằng, Phúc Đoàn luôn biết mình rất có phúc, cô bé có bao giờ bị bệnh nặng như vậy?

Niên Xuân Hoa thấy Phúc Đoàn lại bệnh, đau lòng như thể cô bé của mình dính vào bùn, bây giờ trong nhà khó khăn, cũng không phải trông cậy vào phúc khí lớn của Phúc Đoàn? Bởi vậy, Niên Xuân Hoa nhanh chóng vét hết đường dính dưới đáy hủ hòa nước cho Phúc Đoàn, bưng nước đường tới, nhanh chóng cho Phúc Đoàn uống.

Sái Thuận Anh nhìn mà nóng ruột.

Khoảng thời gian này, bởi vì chuyện của Triệu Mãnh, tiền, đường, thuốc lá... trong nhà. Bất cứ thứ gì tốt đều đưa ra ngoài, một chút cũng không còn.

Chồng của Sái Thuận Anh - Sở Chí Mậu, còn bị Triệu Mãnh đánh, một ngụm nước đường cũng không được uống, không ngờ rằng kẻ đầu sỏ gây họa là Phúc Đoàn vừa bị bệnh, mẹ hận không thể móc sạch đồ đạc trong nhài

Sái Thuận Anh thật sự rất giận, lấy hết dũng khí: "Mẹ, Chí Mậu còn có các chú đều bị thương, phải uống chút nước đường trong người mới có sức, mới xuống giường làm việc được."

Niên Xuân Hoa vốn đang giận, dùng cây chổi đánh Sái Thuận Anh: "Tôi cho cái đồ phụ nữ làm rối loạn gia đình nhà cô ở đây nói thị phi này! Trong nhà còn lại bao nhiêu đường chứ, cô đi mà nhìn xem! Tâm mắt cô sao lại cứ hạn hẹp như vậy? Tôi đánh chết cô cái đồ con dâu vô dụng nhà cô." Sái Thuận Anh vội vàng lui ra ngoài, trong lòng cô ấy cũng không vui vẻ, nén giận: "Mẹ, cái gì gọi tâm mắt con hạn hẹp? Mẹ đem đồ trong nhà cho Phúc Đoàn hết, Chí Mậu một miếng cũng không kịp ăn, con thân là vợ của Chí Mậu con không đau lòng cho anh ấy sao? Sao mẹ chiếm đồ còn nói tầm mắt con hạn hẹp?”

Sái Thuận Anh không học thức, không nói được ba chữ đạo đức giả.

Niên Xuân Hoa bị cô ấy nói đến mức ngón tay run rẩy, méo mặt, muốn nói gì đó lại không nói ra được.

Sái Thuận Anh cũng coi như không thèm đếm xỉa: "Hơn nữa tai họa của nhà chúng ta không phải bởi vì Phúc Đoàn nói mình có thể nhìn ra sinh con trai hay con gái sao? Phúc Đoàn gây ra tai họa lớn như thế, hại một mạng người sống! Con bé bệnh một trận, chịu chút đau khổ, cũng là sự trừng phạt, là báo ứng của ông trời, cũng đáng đời mà thôi, con bé về sau mới biết tự kiềm chết"

Sắc mặt của Phúc Đoàn trắng nhợt, đúng vậy, từ trước tới giờ cô bé chưa từng bị bệnh.

Lần này bị bệnh, phúc khí của cô bé cũng không đến giúp cô bé, thật chẳng lẽ là... Trừng phạt, là báo ứng?

Phúc Đoàn không dám nghĩ sâu xa, rùng mình một cái, Niên Xuân Hoa lại không nghĩ nhiều như vậy, bà ta sống lại một đời, hai đời thấy phúc khí lớn của Phúc Đoàn, thấy quá nhiều phúc khí không tin được của Phúc Đoàn, cuối cùng bị tự vả, trong đầu bà ta quan niệm liên quan tới Phúc Đoàn có phúc khí lớn đã ăn sâu vào tâm trí.

Niên Xuân Hoa vừa trừng mắt: "Mẹ kiếp nhà cô! Phúc Đoàn cũng là người cô có thể nói huyên thuyên sao? Phúc Đoàn người ta là ngôi sao trên trời đấy, cô là cái gì? Cô chỉ là con sâu dưới đất! Phúc Đoàn rất có phúc khí."

Dù Sái Thuận Anh có sợ thế nào, bây giờ cũng không nhịn được, phòng Phúc Đoàn đang ở còn có một phần của cô ấy đấy, kết quả cô ấy vẫn là con sâu, cô ấy nên cúi đầu trước Phúc Đoàn, hiếu thảo với cô bé đấy à? Sái Thuận Anh nói: "Nếu con là sâu trên đất, khoảng thời gian này Phúc Đoàn đừng ăn đồ ăn con sâu là con kiếm về!" Sái Thuận Anh hừ một tiếng: "Phúc khí cái gì? Trước đây mẹ nói Sở Phong Sở Thâm là những con gà bệnh dịch không có phúc, thế sao trời lạnh như vậy, hai đứa trẻ kia người ta ngày ngày nhảy nhót tưng bừng, Phúc Đoàn lại bị bệnh thành ra như vậy chứ? Dựa theo cách nói của mẹ từ trước đến nay, căn bệnh này, chính là Phúc Đoàn không có phúc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.