Sau khi cãi nhau, rốt cục mâu thuẫn không thể hòa giải, đến tình trạng này hôm nay.
Sở Chí Quốc tuyệt đối sẽ không bước theo dấu chân này, người mẹ Niên Xuân Hoa này là trách nhiệm của anh ấy, không phải trách nhiệm của Trần Dung Phương. Đối mặt với Niên Xuân Hoa hung hăng quấy rối người khác, cũng nên là anh ấy, không nên là Trân Dung Phương.
Sở Chí Quốc bảo vệ Trân Dung Phương ở phía sau mình: "Hôm nay vốn chính là thời gian cân trọng lượng heo, heo từ trong chuồng ra ngoài, nhìn thấy hoàn cảnh lạ lãm vốn càng dễ bị căng thẳng, trong đội cố ý dặn dò những đứa trẻ tránh xa một chút, bản thân Phúc Đoàn không nghe lời."
"Huống chỉ, heo sợ màu đỏ, Phúc Đoàn hôm nay mặc lên mình một bộ quần áo đỏ, đứng ở hàng đầu tiên, trách nhiệm lớn nhất chính là cô bé, liên quan gì đến Dung Phương? Tiếp đó, một cô bé bảy tuổi chạy đến chơi ở chỗ nguy hiểm như vậy, người giám hộ vốn là người có lỗi."
"Chuyện này, tôi và Dung Phương sẽ không gánh trách nhiệm vì sự qua loa của người khác, nếu như mẹ không đồng ý, thì đi thưa kiện đi, chúng tôi sẽ không từ chối phần chúng tôi trả sau vụ kiện." Sở Chí Quốc nói như vậy.
Những lời này của Sở Chí Quốc rất có lý, không có một chút dáng vẻ vì chữ hiếu mà để vợ con mình phải nuốt giận, một số người trong đội hiểu chuyện lặng lẽ gật đầu, vốn chính là đạo lý này, bản thân Phúc Đoàn thích vô góp vui, liên quan gì đến người khác?
Bây giờ, người trong đội đều cực kỳ chán ghét Phúc Đoàn này, đương nhiên sẽ không đứng về phía cô bé.
Dù là cuối cùng vụ kiện bị phá vỡ, nhiều nhất họ cũng được đền bù một chút tổn thất dựa theo chủ nghĩa nhân đạo, nhưng bỏ nhiều thời gian như vậy, chỉ vì số tiên ít ỏi đó, đáng sao?
Niên Xuân Hoa tức giận đến nỗi ngón tay run rẩy, quả nhiên, nhịn không được!
Xem ra Sở Chí Quốc, Trân Dung Phương này thật sự không có một chút ý muốn nuôi Phúc Đoàn, nếu không sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng Phúc Đoàn như vậy. Lúc nghĩ thông suốt điều, Niên Xuân Hoa đã buông lỏng lại không cam lòng.
Tựa như là mình rõ ràng được cục vàng, Phúc bé con, như thể người khác còn không biết bà ta đang chiếm lợi.
Thím nhỏ Hoa từ trước đến nay sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để giãm lên Niên Xuân Hoa, thím ấy cười một cái nói: "Nơi này nhiều người như vậy, con heo kia không đụng người khác, hết lần này tới lần khác đụng Phúc Đoàn nhà bà, có phải là Phúc Đoàn nhà bà không có phúc hay không? Ha ha ha ha ha."
Thím nhỏ Hoa cố ý bắt chước giọng điệu Niên Xuân Hoa lúc nói "Phúc khí", bắt chước được rất sống động, sâu sắc, chọc làm không ít người không được nở nụ cười.
Niên Xuân Hoa tức giận ôm chặt Phúc Đoàn: "Những người này có còn lương tâm hay không, đứa trẻ trong đội bị thương, mọi người lại nói những lời này!"
Thím nhỏ Hoa nghiêm mặt: "Ha, Niên Xuân Hoa, tôi đây không phải học theo bà sao? Lúc trước không tìm được con nhà Dung Phương, bà chế giễu nói bọn họ không có phúc khí, gà tôi chết, bà nói tôi không có phúc khí. Nhà ai chỉ cân xảy ra một chút việc, bà sẽ nói là người ta không có phúc khí lớn, nhà bà có ngôi sao, nhà khác cũng không bằng nhà bà. Sao bây giờ nhà bà không may, tôi không thể nói bà không có phúc khí?”
Con người này, sao lại có tiêu chuẩn kép như vậy?
Thím nhỏ Hoa nói: "Tôi nói mà, tôi nói mà! Con heo kia đụng Phúc Đoàn, hoặc là Phúc Đoàn không có phúc khí, hoặc chính là Phúc Đoàn làm việc trái với lương tâm! Hại chết người khác!" Vừa nhắc tới đứa trẻ hại chết người khác, Niên Xuân Hoa cũng không dám nói tiếp.
Sợ bị người ta lật chuyên Triệu Tam Muội ra đâm vào sống lưng của bà ta, bà ta hận hận ôm Phúc Đoàn người đầy phân heo trở về, Lý Tú Cầm, Sở Chí Nghiệp ngay từ đầu cũng giương oai, cúi đầu trốn ở giữa đám người.
Heo nhà Trần Dung Phương không chết, vẫn bị lôi đi.