Đây cũng là đặc trưng điển hình của nữ chính đầy phúc khí, nữ chính việc gì cũng đều không phải làm, nếu mà ai đối xử không tốt với nữ chính thì nhất định sẽ bị “xui xẻo” bám lấy. Trong trí nhớ của nguyên chủ, có vài người cùng đội thậm chí chỉ vì cãi nhau với nữ chính phúc khí có một câu mà bị rơi xuống sông trong mùa đông lạnh giá.
Tuy được vớt lên kịp thời nhưng cũng bị ốm một trận lớn.
Sở Phong trầm ngâm, khó khăn lớn nhất mà gia đình Sở Chí Quốc phải đối mặt lúc này là khó khăn trong sống qua ngày, tạm thời không nên tiếp xúc với nữ chính phúc khí này, kẻo vô tình khiến cô bé cảm thấy uất ức.
Sở Phong nắm chặt bàn tay của Trần Dung Phương, nói: “Mẹ đừng có đau lòng, chúng con sẽ không hiểu lầm mẹ đâu.”
Sở Thâm cũng theo đó mà gật đầu.
Trần Dung Phương nhìn hai đứa con của mình, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, Sở Phong lại nói: “Ba mẹ, hiện tại Phúc Đoàn đang được bà nội nuôi, sau này nhà chúng ta tốt nhất nên tránh xa Phúc Đoàn một chút. Bà nội rất quý Phúc Đoàn, nếu gia đình chúng ta mà tiếp xúc với Phúc Đoàn nhiều, con sợ bà nội sẽ nổi lên nhiều tâm niệm.”
Trần Dung Phương làm sao mà không biết đến điều này? Hơn nữa, hiện tại cô ấy có chút sợ sệt đối với Phúc Đoàn, và tất cả những thứ có dính dáng liên quan đến Phúc Đoàn.
Trần Dung Phương đáp: “Mẹ biết rồi, chỉ là không biết ý ba của các con sao thôi.”
Cô ấy cười trêu Sở Chí Quốc làm anh ấy đỏ ngượng cả mặt, nghĩ đến những gì vợ con anh ấy phải chịu đựng vì sự yếu đuối trước đây của mình, anh ấy thật sự không dám ngẩng đầu lên, nắm lấy bàn tay Trần Dung Phương, anh ấy nói: “Anh nghe em mà.”
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Trần Dung Phương ra ngoài làm việc, Sở Chí Quốc cũng đi theo.
Chân của Sở Chí Quốc vẫn chưa lành hẳn, nhưng anh ấy vẫn có thể làm những công việc khác. Tiểu đội sản xuất số 9 nuôi tằm, nhu cầu lá dâu rất lớn, việc hái lá dâu không quá vất vả, nhưng lương không cao, hầu hết những công việc này đều là do những người phụ nữ yếu chân tay đi làm.
Sở Chí Quốc không sợ mất mặt, anh ấy cảm thấy chỉ cần trả hết tiền lương thực cho đội sản xuất, có thể mang lại cho vợ con anh ấy có một cuộc sống tốt là được rồi, còn lại mọi thứ chỉ là hư danh.
Sở Phong và Sở Thâm cũng không hề nhàn nhã gì.
Sở Phong mang Sở Thâm cùng đi cắt cỏ, hiện tại mỗi đội sản xuất đều có nhiệm vụ bàn giao thống nhất việc thu mua gà, lợn cho cấp trên. Đội sản xuất nếu nuôi những thứ này thì không thể nuôi đại trà được, cho nên việc thu mua lợn gà sẽ thống nhất là sẽ thả rông cho mỗi hộ gia đình, tới lúc đó đội sẽ thống nhất rồi bàn giao.
Nhiệm vụ này cũng có thể kiếm được chút tiền.
Sở Phong cho rằng có rất nhiều loại cỏ mà heo thích ăn, chẳng hạn như cây gai nước, đậu dại.
Những cỏ dại này phát triển rất nhanh, chúng mọc lên nhìn trông rất tươi tốt, chẳng mấy chốc, hai anh em đã cắt đầy cái gùi.
Đây vẫn chưa thể gọi là xong, đứa trẻ vẫn tràn đầy năng lượng, Sở Phong dẫn Sở Thâm trèo lên cây để lấy vỏ ve sầu, đây cũng là một dược liệu.
Theo lý mà nói, cả nhà họ mỗi người một công việc, người lớn thì nỗ lực kiếm tiền, trẻ con cũng giúp làm những công việc vừa với sức mình, không có mâu thuẫn gì với nữ chính phúc khí là được, cuộc sống vì thế cũng sẽ không trở nên khó khăn.