Trước đây đội trưởng phụ nữ đã tổ chức mọi người ở trên trấn dán áp phích tuyên truyền "Phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời", còn cầm phấn viết trên tường những chữ như "Không được vứt bỏ bé gái" "Không được giết bé gái”.
Nếu hai vợ chồng Sở Chí Mậu này, thích Đại Tráng mà coi nhẹ Nhị Ny, trong lòng mọi người rõ ràng bọn họ trọng nam khinh nữ, cũng sẽ không nhiều lời nữa —— một khi cái ác trở thành chuyện quần thể bị đụng chạm, quần thể sẽ vì tẩy trắng cái ác mà lấy danh nghĩa tập tục...
Nhưng, nuôi dưỡng Phúc Đoàn, mỗi ngày phải hầu hạ như ba tổ tông, mỗi ngày nuôi bằng canh trứng gà nước đường đỏ, lại hà khắc với con gái của mình, đây không phải là thân sơ chẳng phân biệt được và thiếu hiểu biết sao?
Chu Phương quyết định tối nay tránh xa đám người này một chút, bọn họ quá kỳ lạ và không có lý lẽ.
Chưa kể Niên Xuân Hoa xấu hổ như thế nào, vì Phúc Đoàn bị Chu Phương nói một câu cửa miệng tủi thân khó chịu như thế nào, cuối cùng tối nay cũng trôi qua bình an.
Ngoại trừ Cố Đình Sâm đã từng tới đưa tiền một lân, Cố Đình Sâm trên đường hỏi thăm, mới nghe được cả nhà Niên Xuân Hoa đang ở nhờ chỗ này, anh gõ cửa nhà Chu Phương, đôi mắt buồn bã và thờ ơ, ngoại trừ Phúc Đoàn ra tất cả mọi người đều không có hơi ấm và sắc thái.
Chu Phương ngáp dài một cái, khoác áo ngoài đi tới mở cửa, vừa mở cửa suýt nữa tay run rẩy đóng cửa lại.
Đứa trẻ này là ai vậy? Trông âm u, giống như có bệnh tâm lý. Lúc trước Chu Phương có việc đi thành phố, thành phố không giống với thị trấn, cơ sở hạ tâng hoàn thiện, bệnh viện còn phân chia khoa học tự nhiên và khoa tâm thân học, không giống ở nông thôn, tâm lý trẻ em có vấn đề đều coi như không ngoan ngoãn, không thành tài.
Trong mắt Chu Phương thì Cố Đình Sâm này, không khác những bệnh nhân khoa tâm thần đó, đặc biệt u ám.
Nghe nói bệnh tâm thần giết người không giống với người bình thường, vốn dĩ Chu Phương muốn lập tức đóng cửa lại, nhưng bỗng nhiên nhớ tới đây là một trong những đứa trẻ Diệp Công mang đến.
Chu Phương ngáp một cái hỏi: "Cậu có chuyện gì không?"
Cố Đình Sâm nói: "Sở Chí Nghiệp đã cứu ông nội Lục của tôi, nên anh ấy bị thương, tôi đến đưa cho anh ấy một ít tiền, thuốc men và bồi thường”, vừa nói vừa lấy ra một phong bì giấy, bên trong rất dày.
Chu Phương không nghĩ nhiều, dự định nhận lấy và giao cho cả nhà Niên Xuân Hoa nhưng không ngờ, Cố Đình Sâm nhướng mày, lạnh lùng nói: "Không cần, tôi tự mình giao cho Phúc Đoàn." Đây là Cố Đình Sâm đang tạo cơ hội để mình và Phúc Đoàn ở chung với nhau, đồng thời, anh không tin bất kỳ người nào, chỉ tin Phúc Đoàn thôi.
Chu Phương:...
Chu Phương bị một tiếng âm trầm này làm cho kinh sợ, sửng sốt một lúc sau đó mới kịp phản ứng, Chu Phương cảm thấy hôm nay là một năm không may mắn, đứa trẻ này có ý gì, nghĩ rằng cô sẽ che giấu số tiền này sao?
Cũng không ngẫm lại, cô mở rộng cửa, đám người Niên Xuân Hoa bên trong đều có thể nghe được động tĩnh ở đây, làm sao cô có thể bịt kín số tiền này được?
Huống chỉ, Chu Phương cô cũng không có bỉ ổi như vậy. Gia đình ông năm Sở và Chu Phương không giàu có, cũng không có ai làm cán bộ, là gia đình bình thường nhất trong đội, nhưng con người Chu Phương chưa hề nịnh bợ người khác, ở trong đất đào nhiều hoặc ít, đó là bản lĩnh của mình, cô nghèo nhưng cũng yên tâm. Bất kỳ ai bị người ta nghi ngờ cũng sẽ không vui vẻ, Chu Phương trợn mắt nhìn Cố Đình Sâm, cô là một nông dân, không muốn làm cán bộ cũng không muốn nhờ quan hệ và cũng không cần phải nâng đỡ Cố Đình Sâm.
Vì thế, Cố Đình Sâm nhận được ánh mắt khinh thường đầu tiên trong đời.
Chu Phương nói: "Phúc đoàn, có người tìm cô."
Nói xong, Chu Phương đi vào ngủ.
Phúc Đoàn giơ cánh tay nhỏ, bắp chân nhỏ đi ra, khuôn mặt trắng nốn mượt mà nhấc lên trong gió đêm.