Niên Xuân Hoa khóc lóc chạy tới trạm y tế, Diệp Công cũng ở đây.
Khi Niên Xuân Hoa chạy tới trạm y tế, bổ nhào vào khoảng không.
Hiện tại, đang là lúc cán bộ y tế quốc gia bị thiếu nghiêm trọng, phần lớn bác sĩ trạm y tế của đội sản xuất là nửa nông nửa y, bình thường xuống ruộng, khi có người bệnh tới khám bệnh mặc áo blouse trắng bắt mạch cho người ta, ở đội sản xuất khám bệnh, hoặc là không tốn tiền, hoặc là một lần chỉ tốn mấy đồng.
Tình trạng này dẫn đến có lợi và cũng có hại, lợi là nông dân không sợ gặp bác sĩ khó khăn và tốn kém, có đau đầu nhức óc cũng dám đi trạm y tế khám. Hại là, bác sĩ chân trân nửa nông nửa y, không có thiết bị chữa bệnh gì, trình độ cũng cao thấp không đồng đều.
Bởi vậy, dây thần kinh tay Sở Chí Quốc bị thương, trạm y tế không dám chậm trễ, vội vàng kêu Sở Chí Quốc nhanh chóng chuyển lên bệnh viện thị trấn.
Niên Xuân Hoa vội vàng chạy tới bệnh viện thị trấn, không để ý tới đám người Diệp Công cũng ở đó, nhào tới giường bệnh là gào khóc: "Chí Nghiệp, Chí Nghiệp của mẹ!" Bản tính ương ngạnh của Niên Xuân Hoa lúc này đã biến mất, tính cách oán hận người khác và cười nhạo người khác không cũng biến mất.
Bà hối hận sao, Niên Xuân Hoa nước mắt giàn giụa, nhìn Sở Chí Nghiệp yếu ớt nằm trên giường bệnh, giơ tay tự tát vào mặt mình: "Mẹ không nên bảo con đi theo người ta lĩnh hạt giống, mẹ không nên bảo con cứu người bị tai nạn, mẹ sai rồi!"
Niên Xuân Hoa tát vào mình thật mạnh, bà cảm thấy mình chính là người ngốc nhất trên đời. Đó là núi sập, không phải cái gì khác, làm sao bà có thể kêu Chí Nghiệp đi cứu nhân vật lớn, bất kể bản thân. Dù là không cứu nhân vật lớn, cả nhà bà cũng nên khỏe mạnh và khỏe mạnh. Có người thật kỳ lạ chỉ có khi tai họa ập đến, bà mới biết được sống tốt cho bản thân và gia đình của mình tốt hơn là đi khuấy động rắc rối.
Lúc này Niên Xuân Hoa thật sự hối hận, đám người Diệp Công và Lý Tú Cầm vội vàng kéo tay bà, không cho bà tự tát mình nữa và làm tổn thương chính mình.
Sở Chí Nghiệp thì lưu loát, cũng không thèm để ý, anh giơ tay lên: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Niên Xuân Hoa muốn đặt tay Sở Chí Nghiệp vào trong chăn: "Chí Nghiệp, tay của con bị thương, phải chăm sóc thật tốt!"
Sở Chí Nghiệp thiếu kiên nhẫn mà "ai da" một tiếng, rút tay ra: "Tay của con bị thương, nhưng bây giờ con lại lại không đau, mẹ mẹ làm sao vậy? Có chút chuyện là khóc nhèo nhẹo, mẹ nói mẹ như vậy có thể làm việc lớn gì gì?"
Sở Chí Nghiệp ghét bỏ hừm lạnh một tiếng, anh ta vẫn cảm thấy mình là người thông minh, trước kia nhìn dáng vẻ của mẹ cũng rất thông minh, nhưng khi chuyện này xảy ra, kiến thức ngắn ngủi của mẹ lại hiện ra.
Sở Chí Nghiệp nói với Lý Tú Câm và Diệp Công: "Diệp Công, mời ông ra ngoài một chút, tôi và mẹ có chút chuyện muốn nói." Anh ta nháy mắt với Lý Tú Cầm, Lý Tú Cầm lịch sự dẫn Diệp Công đi ra ngoài.
Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Sở Chí Nghiệp và Niên Xuân Hoa, Sở Chí Nghiệp nhìn Niên Xuân Hoa trợn mắt: "Mẹ, vừa rồi mẹ đang nói gì vậy? Suýt nữa là lộ rồi mẹ biết không? Đúng thật là, đàn bà chính là đàn bà, tóc dài kiến thức ngắn!"
Niên Xuân Hoa võ vào đầu Sở Chí Nghiệp một cái: "Nói cái gì đâu? Phải rồi mẹ của con kiến thức hạn hẹp, mà có thể nuôi con khôn lớn sao?"
Bà đau lòng cho Sở Chí Nghiệp, nước mắt lưng tròng: "Mẹ còn không phải đau lòng vì con sao?Luc mẹ sinh con ra, con có đủ hai tay hai chân, cả người đầy đủ, không ít hơn người khác ở điểm nào hết, sao bây giờ, bây giờ..." Trở thành nửa tàn phế thì sao?
Sở Chí Nghiệp "Chao ôi" một tiếng: "Mẹ không hiểu, đây là chuyện tốt mài"
"Cái gì?" Niên Xuân Hoa nhìn thấy lại muốn khóc, Chí Nghiệp tàn phế, lại còn trở nên ngu ngốc sao?