"Gần đây khó khăn lắm đứa trẻ Tam Ni kia mới có chút thịt, hai người cũng không ly hôn, chỉ là chia nhà chia nồi, tính ra, bọn nhỏ vẫn có một gia đình hoàn chỉnh."
"Nhưng nếu cậu cứ ép buộc Giai Tuệ, Tam Ni trở về, tôi sợ hai mẹ con cô ấy cũng không sống nổi với mẹ cậu đâu."
Vẻ mặt người già này chân thành tha thiết, Sở Chí Bình hoảng hốt, từ khi nào, mà nhà anh ấy đã biến thành đầm rồng hang hổ trong cảm nhận của các đội viên rồi?
Mọi người vậy mà đều cho rằng bà nội như mẹ, người làm ba như anh ấy, lại ngược đãi cháu gái, con gái ruột của mình.
Sở Chí Bình không có cách nào, đôi mắt đỏ lên, khóe mắt vương nước mắt, anh ấy thật lòng muốn Bạch Giai Tuệ quay về cùng anh ấy, hiện giờ nhà anh ấy không phải nhà, người không ra người, người nào cũng nói sau lưng là anh ấy ngu xuẩn.
Nhưng Sở Chí Bình không biết, sao mọi chuyện lại thành như bây giờ?
Sở Chí Bình nói với người già kia: "Bá à, cháu không có cách nào. Cháu cũng không thể hoàn toàn không cần mẹ cháu, lúc trước mẹ cháu khổ sở nuôi cháu! Lần này cháu tới đón Giai Tuệ, là bởi vì gân đầy phòng ở trong nhà cũ sụp rồi, nếu lần này Giai Tuệ cũng không quay về, với tính cách cố chấp của mẹ cháu."
"Nói không chừng sau đó bà ấy lại xây phòng mới rồi nói không có phần của Giai Tuệ, không cho Giai Tuệ ở. Cháu kẹp ở giữa hai người họ cũng rất khó xử."
Người già kia gật gật đầu, nhưng có hơi không hiểu: "Vậy cậu biết rõ mẹ cậu quá cố chấp, làm việc sai trái, không muốn để mẹ cậu làm việc? Vậy cậu định bắt Giai Tuệ nhượng bộ cả đời này sao?"
Nếu là cô vợ có tính cách yếu đuối, có lẽ sẽ khiến bản thân chịu ấm ức cả đời như vậy.
Nhưng Bạch Giai Tuệ rõ ràng không phải người như vậy, Sở Chí Bình làm như vậy, cả nhà phải tan nát, không đoàn tụ nổi.
Sở Chí Bình há miệng thở dốc, không trả lời được...
Anh ấy... Anh ấy không có cách nào.
Cuối cùng, anh ấy phát hiện chỉ dựa vào mình thì không thể khiến Bạch Giai Tuệ hồi tâm chuyển ý, ngay cả các đội viên cũng sẽ không giúp anh ấy.
Sở Chí Bình gọi Sở Học Văn, Sở Học Võ cọ tới cọ lui ở phía trên xuống đây, muốn để hai đứa nhỏ khiến Bạch Giai Tuệ hồi tâm chuyển ý.
Con cái chính là điểm yếu của người mẹ.
Sở Học Văn, Sở Học Võ không muốn dẫm xuống bùn đất mềm xốp, một khi giày bọn họ dẫm xuống, dính bùn, em gái Phúc Đoàn thích sạch sẽ, nói không chừng sẽ không chơi với bọn họ nữa.
Sở Học Võ lầu bầu nói: "Ba. Mẹ không quay về thì không quay về thôi, xuống đó bẩn giày con."
Sở Chí Bình vừa nghe thấy lời nói không có lương tâm như vậy, vốn thất vọng với hai anh em, anh ấy đập một cái vào lưng Sở Học Võ: "Nói hươu nói vượn cái gì đấy! Giày của con là ai làm cho con?"
"Đôi giày này, là lúc trước mẹ làm cho các con! Con còn không đi cảm ơn mẹ đi, nói các con nhớ mẹ, kêu mẹ trở về?"
Tuy chiêu này đơn giản, nhưng lại hữu dụng.
Thử hỏi trong thiên hạ có người mẹ bình thường nào, thấy mấy đứa con trai của mình đứng trước mặt mình nói nhớ mình mà không động lòng chứ?
Chỉ sợ một số người mẹ hơi mềm lòng, dù biết rõ phía trước là đầm rồng hang hổ, cũng sẽ vì con cái mà nhảy xuống. Hiện giờ, Bạch Giai Tuệ chỉ mới nhìn thấy Sở Học Văn, Sở Học Võ, hốc mắt cũng đã chua xót.
Đáng tiếc, Sở Học Văn, Sở Học Võ chính là hai con sói mắt trắng vô ơn, một lòng chỉ có em gái Phúc Đoàn.
Sở Học Võ bị ba đập một cái, cảm thấy rất ấm ức, hét lên: "Ba! Mẹ làm đôi giày cho bọn con thì sao chứ? Còn phải cố ý nói cảm ơn với bà ấy sao? Bà ấy là mẹ bọn con, đó là chuyện bà ấy nên làm!"
Sở Học Văn không ầm ï như Sở Học Võ, nhưng ánh mắt kia cũng lạnh lẽo, không nhìn thấy chút tình cảm nào với Bạch Giai Tuệ.