Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 341: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn - Chương 341 Nhận Làm Con Thừa Tự (9)



Hai mắt Bạch Giai Tuệ hàm chứa nước mắt: "Ba, lúc trước ba uống say, ba dùng trái bầu đánh vào trán mẹ, sau đó mẹ bị bệnh không dứt. Mẹ con chết, là chết vì đau đầu. Lúc trước ba nợ mẹ con, cả đời ba còn không rõ. Nhân tình nhạt hơn trà, hôm nay ba không cho con về, là muốn con chết ở đội sản xuất thứ chín sao?"

"Hay là muốn thấy con và con gái con chết?"

Ba Bạch nghe nhắc tới vợ trước, có hơi mất tự nhiên, vẫn hâm hầm nói: "Mày là người đã gả ra ngoài, chính là bát nước hắt ra ngoài! Hiện tại mày qua về nhà họ Sở thì về, không thể quay về thì tao cũng không quan tâm mày đi đâu? Chết cũng chết xa một chút."

"Được."

Bạch Giai Tuệ thu nước mắt, nói với hàng xóm xem náo nhiệt: "Hôm nay là ta không cần con, không phải con không cần ba, con là người đã gả ra ngoài, sau này con sống hay chết, đều cùng không liên quan đến mấy người."

Nói xong, Bạch Giai Tuệ dập đầu với ba Bạch một cái, nắm tay bọn nhỏ rời đi.

Sau lưng khe khẽ nói nhỏ như thế nào, cô ấy đã không để bụng nữa.

Núi xanh trâm mặc, gió thu đưa lạnh. trong lòng Bạch Giai Tuệ lại thấy khoan khoái, cảm giác như đã hoàn toàn chặt đứt những thứ trói buộc mình.

Sau này, cô ấy có sổ hộ khẩu của mình, cô ấy chính là chủ hộ.

Các cán bộ của đội sản xuất thứ chín đều là người lương thiện hiếm thấy, sẽ không bạc đãi cô ấy. Cô ấy có đôi tay này, sẽ không đói chết.

Sau này, cô ấy muốn cho con gái mình ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn làm việc gì thì làm việc đó, không bao giờ phải nhìn sắc mặt người khác nữa, không cần làm "Vợ" "Con gái là món hàng lấy tiên" của người khác.

Hiện giờ cô ấy vẫn bần cùng, nhưng bước chân lại rất ổn, cuối cùng cô ấy cũng thấy được ngày mai đẹp đẽ, cực kỳ đẹp đẽ.

Bạch Giai Tuệ không khỏi mỉm cười.

Hôm nay, Niên Xuân Hoa nghe nói Bạch Giai Tuệ về nhà mẹ đẻ, bà ta cười lạnh một tiếng, ba mẹ nhà mẹ đẻ Bạch Giai Tuệ kia là thứ gì, người khác không rõ, nhưng bà ta có thể không rõ sao?

Niên Xuân Hoa cố ý canh giữ ở cửa đội, chờ trò cười của Bạch Giai Tuệ.

Kết quả, Bạch Giai Tuệ và đám người Sở Phong vừa nói vừa cười trở về, trên mặt tràn đầy ý cười như nhặt được tiền!

Niên Xuân Hoa xoa xoa đôi mắt, sao có thể? Chẳng lẽ ba mẹ Bạch Giai Tuệ đổi tính?

Bà ta theo bản năng nói: "Không nên, cô ta không nên bị ba mẹ kéo tới xin lỗi sao?"

Đội trưởng phụ nữ đi ngang qua bên cạnh trợn trắng mắt: "Tôi nói chứ Niên Xuân Hoa, trời lạnh như thế, bà đứng đây hứng gió lâu như vậy, chỉ vì xem con dâu trước khóc lóc quay về?"

"Vậy khả năng bà không thấy rồi! Hiện tại Bạch Giai Tuệ ở ký túc xá trường học, những thứ xô chậu gì đó đều có sẵn, thanh niên trí thức trước đó, lúc đi đều không mang đi, hơn nữa đội trưởng cố ý gọi tôi tới đây nói với bà một tiếng, Bạch Giai Tuệ người ta đã ly hôn với Sở Chí Bình nhà bà rồi, công điểm cô ấy kiếm được sẽ không ghi vào sổ nhà bà nữa."

"Đội trưởng thấy trừ công điểm của Bạch Giai Tuệ đi rồi, công điểm nhà bà năm nay thiếu nhiều, cho bà đi thẩm tra đối chiếu, miễn cho đến lúc đó bà lại cãi cọ."

"Cái gì?" Niên Xuân Hoa vừa nghe thấy không có công điểm, giống trời sập vậy.

Bà ta cũng không rảnh lo xem "Trò cười" của Bạch Giai Tuệ, công điểm là chuyện lớn hơn trời, bà ta giữ chặt tay đội trưởng phụ nữa: "Sao có thể? Sao công điểm nhà tôi năm nay lại thiếu? Có phải nhớ lầm hay không?" Đội trưởng phụ nữ trợn trắng mắt: "Sao có thể nhớ lầm? Ủy ban đội đã thẩm tra đối chiếu rất nhiều lần, bà cũng không nghĩ xem, Sở Chí Nghiệp nhà bà vẫn luôn lười biếng, ba ngày nghỉ bệnh, năm ngày chân đau, anh ta đi làm được mấy ngày công? Sau đó Phúc Đoàn kia nhà bà xem sinh trai hay sinh gái cho người ta, cả nhà bà đều không tới làm công, chỉ có Bạch Giai Tuệ, Sái Thuận Anh và Sở Chí Bình tới làm công."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.