Loại chuyện nguy hiểm thế này, kẻ liên quan càng ít càng tốt.
Lúc bấy giờ Diệp Quân Chi đang ở bệnh viện.
Thời gian anh ấy ở đội sản xuất thứ chín không ngắn, việc của Diệp Công đã làm xong, Diệp Quân Chi vốn dĩ nên sớm quay trở lại kinh đô.
Thế nhưng, khoảng thời gian này, bệnh tình của Diệp Quân Chi ngày càng trở nặng.
Anh ấy đã ở trong bệnh viện mấy ngày. Mà trước khi anh ngã bệnh, Phúc Đoàn có ghé qua một chuyến.
Phúc Đoàn hy vọng có thể cùng anh nối lại tình xưa, Diệp Quân Chi không đồng ý. Anh thực sự không muốn ở gần cô ta nữa. Sau đó thì bệnh tình của anh càng thêm trâm trọng.
Sự chán ghét của Diệp Quân Chi đối với Phúc Đoàn hiện giờ đã có thể hình dung bằng bốn từ "ác cảm ngút trời".
Cho nên, sau khi nghe kế hoạch mà Sở Phong nói, Diệp Quân Chỉ ho vài tiếng: "Tôi đồng ý với cậu, hiện tại chúng ta chỉ còn cách này."
Nếu tiếp tục kéo dài, phỏng chừng nếu anh không chết, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc học hành.
Đám người ông năm Vương đang chơi bài.
Vốn dĩ ngày đông nhàn rỗi, đám người biếng nhác xu nịnh sau lưng Phúc Đoàn càng thêm lười biếng.
Mấy hôm trước, Phúc Đoàn ốm nặng một trận, ốm đến mức hồ đồ, nói nhảm. Ông năm Vương suốt mấy ngày đó đánh bài chả thắng được bao nhiêu.
Còn bây giờ, Phúc Đoàn khỏe lại rồi, tâm trạng của ông năm Vương cũng tươi vui trở lại.
Ông ta lại nhiệt tình mới Phúc Đoàn đi đánh bài cùng. Trên bàn bài, ông năm Vương khua môi múa mép khen ngợi cô bé nhỏ Phúc Đoàn. Một hồi thì nói loại xuất chúng như cô quả thực không phải kiểu gia đình nhà nông có thể dạy ra được, một hồi lại bảo đứa trẻ thông minh nhanh nhạy như Phúc Đoàn có năng lực đoán bài.
Đứa nhỏ Phúc Đoàn bị chọc cho bật cười thích thú.
Những người phụ nữ khác trông điệu bộ không mấy đồng tình. Bọn họ không hề thích đánh bài. Vả lại, trong lòng cũng cảm thấy đứa trẻ Phúc Đoàn ở cùng với đám người này khẳng định không có kết quả tốt.
Thế nhưng, bọn họ cũng hết cách. Lời mình nói người ta cũng chưa chắc đã nghe lọt tai. Bọn họ chỉ đành cứ thế mà rời đi.
Ngay lúc Phúc Đoàn đang tận hưởng cảm giác được mọi người vây quanh, yêu chiều, Sở Phong, Sở Thâm cùng một người đang bệnh nặng là Diệp Quân Chi đến.
Sở Phong để Diệp Quân Chi ở ngoài cửa đợi, sau đó bản thân đeo túi bước đến bàn bài của ông năm Vương. Bài mà đám người ông năm Vương đánh gọi là "bài lá", Sở Phong cũng không biết cách chơi của trò này.
Người trong đội sản xuất thứ chín đều có quan hệ họ hàng thân thích, cho nên Sở Phong nói với ông năm Vương: "Chú Vương, lúc cháu và anh trai cắt rau dền có nhìn thấy một cành cây lớn rơi vào mảnh đất của người ta, cũng không biết có làm hư hại hoa màu không nữa. Chú có thế giúp bọn cháu kéo cành cây đó lên không ạ?
"Cháu với anh cháu không đủ sức."
Sở Phong cung kính mời ông năm Vương.
Loại đàn ông biếng nhác, không câu nệ như ông năm Vương, đa phần đều có nhược điểm. Bọn họ đều là mấy kẻ mặt dày. Người ta tôn kính bọn họ một chút, bọn họ liền hòa nhã với người ta. Còn nếu người ta không tôn kính bọn họ, bọn họ cũng không quan tâm mấy.
Ông năm Vương ngó Sở Phong một cái, luống cuống ra bài, tùy ý khoát tay: "Tay chú mấy hôm trước kéo đồ bị thương mất rồi, con đi nhờ người khác đi."
Sở Phong trưng ra một bộ dạng chán nản, nhờ từng người một trên bàn bài.
Không có ai tình nguyện giúp đỡ cả.
Phúc Đoàn cười ngọt ngào, cô ta ngồi ngay ngắn, đung đưa đôi chân nhỏ dưới bàn.
Không thể không nói, nhìn cảnh không ai giúp đỡ Sở Phong, Phúc Đoàn có cảm giác như cướp lại được thứ gì đó.
Phúc Đoàn chớp mắt, ngây thơ nói: "Chị Phong, là mảnh đất nào thế? Nếu lát nữa em rảnh em sẽ đi xem."
Sở Phong lạnh lùng đáp: "Em còn chẳng cao bằng cái bàn này, em đi rồi giúp được gì cơ chứ?"