Còn có mẹ của Vương Huỳnh, lúc trước vết thương bị rắn cắn khiến bà ấy thức trắng đêm không ngủ được, trong lúc ngủ mơ cũng toàn là đau khổ, vào lúc này cũng đã dần dần giãn hàng lông mày ra, chìm vào giấc ngủ bình yên.
Khả năng quỷ dị của Phúc Đoàn hoàn toàn biến mất.
Nhưng mà, bà Bạch vốn dĩ đã bị rơi xuống nước, dưới sự đau lòng tức giận đan xen, bà Bạch đột nhiên lăn ra ngất xỉu.
Lúc này, dường như Phúc Đoàn cũng biết mọi chuyện đã hết hi vọng, oán hận nhìn chằm chằm vào bà Bạch, giống như một con rắn âm u lạnh lùng.
Ánh mắt của cô ta khiến cho con gái bà Bạch nổi giận đùng đùng, con gái của bà Bạch thở hổn hển, chỉ thẳng vào mặt Phúc Đoàn mắng to: "Ánh mắt của mày là sao hả? Tí tuổi đầu sao đã ác độc như vậy?"
Một đám người cuống cuống quýt quýt.
Lúc này, các cán bộ trong đại đội chạy tới.
Dù sao thì chuyện nhà họ Bạch ầm ï như vậy, ai mà không sợ chứ? Chẳng may có án mạng xảy ra, tất cả cán bộ của đội sản xuất thứ chín cũng không cần làm việc nữa.
Sở Phong và Sở Thâm cũng chạy tới.
Nhưng mà bọn họ còn mang theo thứ gì đó.
Sở Phong và Sở Thâm mang một chút nước đường glucose, còn có Nguy Nguyên mang thuốc theo.
Bà Bạch vừa rơi xuống nước đã lập tức tới đây, chắc chắn sẽ bị choáng, cho nên Sở Phong và Sở Thâm đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Bọn họ đút cho bà Bạch một chút nước đường, lại cho bà Bạch uống thêm một chút thuốc, rồi đợi bà ấy tỉnh lại.
Sở Phong nhìn bầu trời bao la vắng lặng, trên đời có thứ như Phúc Đoàn, cũng phải có lực lượng chính nghĩa khác, nhưng nhất định không được dính tới mạng người nữa.
Ông trời phù hộ, bệnh của bà Bạch đã tốt lên rồi.
Bà ấy đã ngủ hai ngày rồi, Vương Huỳnh bây giờ cũng đã cảm thấy hối hận về hành động trước đây của mình rồi, dốc lòng chăm sóc bà Bạch. Trong sự chăm sóc tận tình của cả nhả bà Bạch cũng khoẻ lại.
Đồng thời, con của Vương Huỳnh cũng ăn uống, bú sữa lại bình thường rồi.
Thay đổi không chỉ xảy ra ở nhà bà Bạch. Đám người Vương lão ngũ ở đội sản xuất thứ chín trước đây đắc tội với phúc Đoàn, vốn là chân còn đau, không hiểu sao lại hết đau rồi.
Tuy rằng ngoại miệng mọi người không nói, nhưng trong lòng cũng đoán được. Có lẽ... đám mây đen bao phủ đội sản xuất thứ chín biến mất rồi.
Lúc này, Diệp Quân Chỉ đã ngồi xe trở về thủ đô.
Trước khi cậu bé rời đi, ngược lại đã nói với Sở Phong, Sở Thâm, sau này gặp lại, Diệp Quân Chi vẫn để lại địa chỉ nhà mình cùng với mã hoá bưu chính.
Sở Phong, Sở Thâm nhận lấy, cũng thể hiện sự lưu luyến đối với Diệp Quân Chỉ.
Nhưng hai anh em đều hiểu rõ, khoảng cách của bọn họ, xa xôi giống như khoảng cách giữa trời và đất vậy.
Diệp Quân Chỉ là người thủ đô, người thân của cậu ấy đều có quyền thế, mà Sở Phong, Sở Thâm chỉ là đứa trẻ con ở tròng khe núi, địa vị chênh lệch, tài sản, quyền thế chênh lệch, rất khó để bù đắp.
Đúng, lúc nhỏ, bọn họ cùng nhau đối đầu với lực lượng thần kì, thân bí như vậy của Phúc Đoàn, có lẽ cả đời cũng chỉ có lần gặp gỡ bất ngờ này. Nhưng như vậy thì sao?
Nhiều năm sau này, lẽ nào Sở Phong, Sở Thâm lại lấy lạc mới đào lên từ đất đi đến gần Diệp Quân Chi không dính một hạt bụi ngồi trong xe sao?
Trẻ con tuy nhỏ nhưng cũng nhạy cảm.
Sở Thâm ngồi đối diện với ngọn lửa đang cháy hừng hực trong bếp lò, lúc nhìn xung quanh bếp đất bị khói hun đen, bỗng nhiên nói một câu: "Sau này không thể thấy Diệp Quân Chỉ nữa rồi."
Tuy rằng lúc đầu cậu ấy rất ghét cái người đến cùng với Cố Đình Sâm này, nhưng dần dần tiếp xúc, cậu ấy và Diệp Quân Chi chơi cùng nhau, giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm vô cùng tốt.
Sở Phong thì hiểu rõ thực tế, hiểu rõ cái sự chênh lệch máu tươi đầm đìa kia hơn Sở Thâm.