Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 9: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn - Chương 9 Đối Đầu (4)



Sở Thâm thì lại càng khóc to lên gọi “mẹ”, chạy nhào vào lòng Trần Dung Phương. Hai đứa trẻ muốn bảo vệ mẹ, liên tục nói với những người xung quanh: “Mọi người không được bắt nạt mẹ của cháu!”

Vốn Sở Phong không phải là một đứa trẻ, cho nên cô bé có phần bình tĩnh hơn, đi đến trước mặt Lưu Thiêm Tài, nói: “Chú đội trưởng ơi, mẹ cháu không có thế!”

Cô bé bắt chước bộ dáng của một đứa trẻ, cúi đầu lo lắng nhìn chằm chằm dưới chân mình: “Ở nhà chúng cháu thực sự không có thịt để ăn.”

Lưu Thiêm Tài và Hồng Thuận quay qua nhìn Sở Phong, đôi giày mà Sở Phong đang đi đã bị rách tươm, còn để thò ra một ngón chân.

Sở Phong giấu ra đằng sau: “Lúc trước toàn là mẹ sửa giày cho cháu, dạo gần đây mẹ cháu không khỏe, cháu bệnh, anh trai cháu bệnh, ba cũng bệnh…”

Các thành viên trong đội đều biết điều này có ý nghĩa gì, một nhà có ba người bệnh, người có khả năng kiếm được ra tiền chỉ có thể là người phụ nữ, làm sao có thể không mệt cho được? Lo được bên trong nhưng không thể lo được bên ngoài.

Nhìn Sở Phong được Trần Dung Phương kéo vào trong lòng, rồi nhìn Sở Thâm ôm chặt cô ấy không buông, nhìn mà thấy đáng thương thay, hai đứa nhỏ xanh xao gầy gò, đứng đó trông giống hệt như hai cây gai, nhìn từ trên xuống dưới chỉ còn lại lớp da, bệnh ho của Sở Thâm còn chưa khỏi hẳn, ban nãy cậu ấy vừa khóc vừa ho dữ dội.

Một số thành viên trong đội có ý tốt lập tức đi lấy cho Sở Thâm ít nước, họ đều từng bị bệnh hiểm nghèo, cho nên ai cũng hiểu.

Ánh mắt Lưu Thiêm Tài đảo quanh Sở Phong, Sở Thâm còn có Phúc Đoàn, vẻ mặt ngưng trọng, các đội viên cũng cảm thấy kỳ quái. Nhìn tình huống của hai đứa nhỏ nhà Sở Chí Quốc, thì đúng là nhà này không có gì để ăn, khuôn mặt của hai đứa nhỏ lem nhem, nếu nói ngược đãi thì không thể nào lại ngược đãi cả chính con ruột của mình được.

Hơn nữa mặt của Phúc Đoàn nhìn tròn trịa hơn nhiều, trông qua thì rất khỏe mạnh.

Phải biết rằng dù sao Phúc Đoàn cũng là nữ chính, cô bé mới ở nhà của Sở Chí Quốc được một năm, nom trông sức khỏe cũng không tệ lắm. Phúc Đoàn trông rất đáng yêu. Do tuổi còn nhỏ nên Sở Thâm và Sở Phong không có khả năng sai Phúc Đoàn làm việc quá sức được, mặc dù Phúc Đoàn không được ăn no, nhưng cũng đủ bữa, sức khỏe có vẻ tốt hơn nhiều.

Niên Xuân Hoa thấy thế lập tức nói: “Đó là do Phúc Đoàn có phúc khí, trời sinh đã có khuôn mặt tròn trịa. Còn hai đứa nhóc này suốt ngày nghịch ngợm nên mới sinh thành bệnh.”

Nghĩ đến kiếp trước của hai đứa cháu đáng xấu hổ này, Niên Xuân Hoa không nhịn được mà bĩu môi, đã không có phúc khí, lại còn muốn lên thành phố học như Phúc Đoàn sao? Lãng phí!

Sở Phong lập tức ngẩng đầu lên: “Chú đội trưởng, hay là giờ chú về nhà cháu xem thử đi, nhà cháu thực sự không có nhiều thức ăn.”

Người nhà của nguyên chủ vẫn phải sống nhờ vào đội, Sở Phong không thể để họ mang tiếng ngược đãi những đứa trẻ mồ côi cả đời được.

Hồng Thuận và Lưu Thiêm Tài cùng gật đầu, ra hiệu sẽ cùng cô về nhà, Lưu Thiêm Tài vì không muốn mang tiếng thiên vị bất cứ ai nên có mang theo vài tiểu đội trưởng khác cùng đi tới nhà của Sở Chí Quốc.

Họ đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã về.

Niên Xuân Hoa vẫn ôm Phúc Đoàn trêu đùa, nói bóng nói gió: “Phúc Đoàn ngoan, sau này bà nội sẽ không để bất cứ ai bắt nạt cháu nữa!” Nói xong liền liếc mắt nhìn Trần Dung Phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.