Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo

Chương 9: 9: Sinh Con Trai




Translator: Y Na Thố ThốỞ mạt thế, nền văn minh nhân loại đã bị hủy diệt hơn bao giờ hết, nhưng cũng nhận được một món quà to lớn.

Một phần trăm những người sống sót kích hoạt được dị năng, hơn nữa còn có thể tiếp tục thăng cấp thông qua tinh hạch trong não của zombie.

Kha Mỹ Ngu có tốc độ dị năng rất bình thường, nhưng thân thể cũng đã được tăng cường sức mạnh, ngũ quan mẫn cảm, sức lực khoẻ mạnh, thân thể phục hồi nhanh chóng… người bình thường không thể so sánh được!Cô bị nuôi nhốt ở mạt thế, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi đại lão, thế là bắt đầu không muốn phát triển, làm những việc quá đáng, không ngừng thăm dò ranh giới cuối cùng của đại lão.

Khi những người khác đang liều sống liều chết tìm kiếm tinh hạch để thăng tiến, Kha Mỹ Ngu lại lấy tinh hạch cao cấp khoan lỗ làm vòng tay và dây chuyền để chơi.

Mười năm trôi qua, cô cũng chỉ bị đại lão dùng thịt thú siêu nhiên nâng dị năng lên cấp ba, khó khăn lắm mới miễn cưỡng đạt tới giai đoạn khinh công trong tiểu thuyết.


Kha Mỹ Ngu từng nhìn thấy tốc độ dị năng cấp mười bên người đại lão, có thể xé nát thời không, dịch chuyển ngàn dặm!Cô rất hài lòng khi có thể sống sót trốn thoát khỏi đại lão, còn mang theo dị năng trọng sinh vào những năm 1970.

Đột nhiên, trong phòng chú hai truyền đến tiếng bàn luận xôn xao.

Kha Mỹ Ngu hơi nheo mắt lại, nắm bắt rõ ràng lời nói của họ.

"Cha mẹ, hôm nay cha mẹ cũng nhìn thấy rồi.

""Đều cùng phải xuống ruộng làm việc, nhưng chị họ có thể ăn canh trứng gà đường đỏ mỗi ngày, còn chúng ta không có nổi một phần đãi khách.

""Nhưng nhà chúng ta vừa có được chút lợi ích, ông bà đã thẳng thắn kiên quyết muốn đưa hết cho cả nhà chú tư!""Con đến nhà họ Vu chịu uất ức một chút cũng không sao, cùng lắm thì làm nhiều hơn một chút kiếm sống, dành hơn mười năm để lấp đầy lỗ hổng này.

""Nhưng cha mẹ có nghĩ khi thấy con đến thành phố, có đồ ăn và tiền lương thì bọn họ sẽ đưa tay ra đòi hỏi không?""Năm người anh họ nhà chú tư còn chưa kết hôn nữa!""Con còn định để dành ít đồ tốt cho mẹ bồi bổ cơ thể, sau đó bốc thêm ít thuốc điều trị.

""Tuổi tác của mẹ vẫn còn trẻ, nói không chừng có thể sinh thêm cho bốn chị em chúng con mấy thằng em trai làm chỗ dựa…"Lúc đầu hai vợ chồng nhà chú hai còn cất giấu uất ức và tức giận trong lòng, nhưng hôm nay lại bộc phát, cảm xúc cực kỳ kích động.


Nghe con gái nói lời này, nhất là liên quan con trai, cả hai vợ chồng đều có chút ngồi không yên.

"Đúng vậy, con bé tám nói đúng, vợ à em gầy quá, lúc sinh con cũng không chịu ở cữ bồi bổ cơ thể.

""Nếu không thì nhất định chúng ta đã có con trai rồi!" Nói đến đây, ông ta càng thấy oán hận những người thân của mình.

"Cái này…" Vợ chú hai gật đầu, kích động nói: "Mẹ nghe nói rất nhiều người bốc thuốc uống một thời gian là có thể sinh con, hơn nữa còn là con trai!""Chỉ là thuốc đắt quá.

"Người nông thôn có chấp niệm sâu sắc về việc có con trai, nhất là khi ba nhà còn lại đều có con trai, hai vợ chồng chú hai luôn có cảm giác mình kém hơn một bậc, luôn sợ hãi rụt rè để bà cụ coi thường.

"Cho nên.

" Kha Ân Thục cười nhẹ nói: "Trước hết chúng ta hãy nghĩ cách chia tách khỏi nhà chính, cắt đứt ý định muốn bám lấy chúng ta của bọn họ!""Cây lớn chia nhánh, người lớn chia nhà, trong thôn chúng ta cũng không phải không có tiền lệ.


""Vả lại, chia nhà không phải đoạn tuyệt quan hệ, sau này chúng ta có món gì ngon cũng có thể mang về hiếu kính ông bà mà!""Chia nhà xong, với sự chịu khó của cha mẹ, còn có sự giúp đỡ của mấy chị em bọn con, chúng ta nhất định có thể sống một cuộc sống sung túc…"Hai vợ chồng chú hai nghe cô ta nói, trong lòng cảm thấy vô cùng sốt ruột: "Cha mẹ đã sớm muôn chia nhà rồi, nhưng ông bà con lại thích cả nhà sôi nổi ở chung với nhau, sẽ không bao giờ đồng ý đâu!""Chỉ cần cha mẹ bằng lòng, những chuyện khác cứ giao cho con xử lý.

" Kha Ân Thục tự tin nói: "Nhưng đến lúc đó cha mẹ sẽ phải chịu khổ một chút.

""Trước giờ cha mẹ chịu khổ chưa đủ nhiều à?"Vợ chú hai lầm bầm một câu, lập tức nói: "Con gái, cha mẹ chịu khổ cũng không sao, nhưng cha mẹ sống ở trong thôn, không chịu được cảm giác bị người khác đâm sau lưng.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.