Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Cưng Của Nữ Chủ

Chương 48: 48: Kéo Bè Kéo Lũ Đánh Nhau 1





Có tiền không kiếm là đồ ngu!Công việc của lão Hoa thật ra cũng chỉ là mua đi bán lại, chắc chắn lần này anh ta sẽ không từ chối.Anh ta nói: “Anh, chỗ hàng này của anh định xử lí thế nào đây!”Khương Thành: “Cậu lấy bên ngoài bao nhiêu thì cứ trả cho tôi chừng ấy, ở đây tôi có mười bốn con thỏ, mười hai con gà rừng và năm con rắn.

Mỗi loại cho cậu một con, còn lại tính tiền hết, cậu xem thế nào?”Tuy nom lão Hoa có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng lúc nói chuyện làm ăn thì lại vô cùng nghiêm túc: “Vậy không được rồi, em không thể chiếm lợi của nhiều như thế được, anh kiếm được những thứ này cũng chẳng dễ dàng gì.

Với lại cũng còn chị dâu nữa mà, cứ để lại cho chị ấy bồi bổ chút đi, em không giúp được gì thì thôi, tất nhiên không thể tham lam mấy món hàng này được.”Khương Thành: “Cậu làm thế cũng đang giúp tôi việc lớn mà, nếu cậu không nhận, sau này tôi nào dám tìm cậu bán hàng nữa? Đàn ông đàn ang đừng lèo nhèo nữa, để người ta nhìn thấy chúng ta thế này sẽ bị bắt ngay đấy, nhanh nhảu lên chút.”Lão Hoa chần chờ một lúc, nói: “Thế được rồi, thỏ, gà rừng và rắn nữa, em sẽ lấy anh 1 đồng một con, vậy tổng cộng 28 đồng.


Thịt lợn rừng không được như lợn nhà, nhưng con lợn này của anh trông cũng béo tốt, em tính cho anh một cân 1 đồng, thế nào?”Khương Thành: “Chốt!”Ba người nhanh chóng ôm năm cái sọt lặng lẽ đi vào trong một căn nhà nhỏ trong viện.

Đường Diệu vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra người này vô cùng “Chuyên nghiệp”, còn có chỗ làm việc kín đáo thế này nữa cơ mà!“Con lợn rừng hai người gặp được là thần tiên gì đúng không! Rút xương rồi mà còn 65 cân, không biết con này đã ăn biết bao nhiêu thứ rồi! Cũng may hai người vì dân trừ hại giải quyết con lợn béo này, đúng là vì dân trừ hại mà!”Khương Thành & Đường Diệu: “…”Lão Hoa cũng không chậm trễ nữa, tiếp tục nói: “65 cân có giá là 65 đồng, hơn nữa cộng với 28 đồng lúc nãy, tổng cộng là 93 đồng! Đúng chưa thế?”Khương Thành gật đầu: “Đúng rồi!”Lúc lão Hoa đang định lấy tiền ra, Đường Diệu đột nhiên nói: “Nếu không lấy tiền, chúng tôi có thể đổi gạo và bột mì không?”Lão Hoa sửng sốt, sau đó nhìn về phía Khương Thành.Khương Thành: “Nghe lời vợ tôi.”Đường Diệu cũng không phải muốn làm khó dễ người ta.

Cô nhìn ra lão Hoa này là người mua đi bán lại, thay vì gằn mình nguy hiểm đi mua lại từ những người bên ngoài, vậy không bằng giao dịch với bọn cô thế này.

Thật ra cũng tương đối an toàn.Lão Hoa: “Có, hai người muốn bao nhiêu? Em sẽ lấy cho vợ chồng anh giá gốc.”Đường Diệu liên tục xua tay: “Không được không được, nếu cậu làm vậy thì chúng ta không mua chỗ này nữa đâu.” Dù là lúc nào, gạo và bột mì đều rất khó mua.Khương Thành đã từng mua rồi, anh hiểu được giá cả thị trường hiện nay: “Hiện tại giá của gạo và bột mì trong chợ đen, không cần phiếu ít nhất cũng phải một đồng nửa cân, còn không thì đều một đồng mốt.” Phải có phiếu mới có thể mặc cả xuống tám hào.Cuối cùng, sau một phen “Cò kè mặc cả”, cuối cùng mọi người cũng thống nhất một đồng nửa cân.

Đường Diệu lấy hết 15 cân gạo, 5 cân bột mì, hai túi đường đỏ, riêng từng này cũng đã mất 44 đồng.


Lão Hoa bỏ thêm 1 đồng, thối lại 50 đồng tròn cho Đường Diệu.

Đường Diệu lại lấy 10 đồng muốn đổi phiếu vải.

Lúc này lão Hoa thấy thế liền ngăn cản, anh ta lắc đầu: “Không cần đâu, chị dâu đừng vội, nhà em có người thân đi làm ở Cung Tiêu Xã, thỉnh thoảng sẽ có mấy lô vải bị lỗi, lần sau nhớ em sẽ đưa cho.

Còn tốt hơn chị trực tiếp đi mua đấy!”Nghe anh ta nói thế, Đường Diệu cũng không kiên trì nữa.Lão Hoa: “Chút kẹo này đưa về cho mấy bé con ăn ngọt miệng.”Anh ta cầm một gói kẹo do Cung Tiêu Xã bán ra, một gói 5 hào, nhưng kẹo bên trong lại rất nhiều.


Khương Thành cũng không chối từ, ngược lại còn để lại mấy cái sọt lớn cho anh ta.

Bên ngoài bán sọt nhỏ một cái 5 xu, lớn thế này chắc chắn 8 xu.Tất nhiên, trong mấy cái chỉ có một cái mới, đương nhiên không bán được giá..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.