Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Cưng Của Nữ Chủ

Chương 49: 49: Kéo Bè Kéo Lũ Đánh Nhau 2





Chẳng qua Khương Thành cũng hiểu, mình mua được hàng, lão Hoa cũng kiếm được lời, hai bên đều vô cùng vừa lòng.

Lão Hoa cầm mấy cái sọt Khương Thành để lại, bỏ 15 cân gạo, 5 cân bột mì và mấy túi đường đỏ nhét chặt vào rổ nhỏ.


Cái rổ kia có thêm nắp đậy, đúng là vừa khéo.Sau khi hai bên giao dịch xong, mọi người nhanh chóng tạm biệt.Tuy hiện tại thời tiết vẫn rất lạnh, nhưng mấy món đồ bắt được trên núi này cũng không bảo quản được lâu, tốt nhất nên xử lí trong ngày.Mọi người cũng không muốn trì hoãn việc của nhau nữa, Khương Thành vội dùng xe lừa chở vợ đến bệnh viện, còn tâm can Đường Diệu lúc này lại run rẩy đập thình thịch! Dù sao cô cũng đang mang bên mình 25 đồng một hào rưỡi tiền bán bạc và 50 đồng tiền bán thịt lợn thừa mà!Tổng cộng có 75 đồng một hào rưỡi đấy, số tiền lớn chưa từng có!Nhớ năm đó còn chưa phân gia, nhà họ Khương năm nào cũng làm việc bận đầu tắt mặt tối đến cuối năm, vậy mà tiền sản xuất cũng chỉ dư lại mười mấy hai mươi mấy đồng! Mà đó còn là nhà bọn họ làm việc quần quật cả năm đấy! Đương nhiên, lúc ấy Khương Thành còn ở trong quân đội, mỗi tháng có 9 đồng tiền trợ cấp.

Ấy mà lúc đó tiền nào được vào tay cô, vẫn chưa phân gia cơ mà!Bây giờ số tiền khổng lồ này đã thật sự nằm trong cô rồi!Đường Diệu nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Chắc chúng ta không gặp mấy bọn cướp bóc chặn đường đâu nhỉ?”Khương Thành phụt cười một tiếng, vui vẻ nói: “Cô vợ ngốc của anh này, cho dù thật sự gặp mấy bọn chặn đường của, chẳng lẽ em còn sợ à?”Đường Diệu cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng nhỉ, em sợ quần què gì chứ!”Nói tới đây liền bật cười, vô cùng phấn khởi: “Có một người em đánh một người, hai người em đánh cho què cả đôi luôn!”Khương Thành giơ ngón tay cái với vợ mình, nghiêm túc khen ngợi: “Vợ anh nói được làm được!”Đường Diệu nhấp miệng cười: “Miệng lưỡi ngọt quá nhỉ.”Cô ôm sọt, cười tủm tỉm: “Hôm nay bọn mình may mắn thật đấy.”Khương Thành nghĩ đến chuyện hôm nay bán mấy đồ bắt được trên núi, sợ vợ mình vẫn chưa hiểu nên giải thích cẩn thận từng khúc nhỏ cho cô nghe: “Thật ra hôm nay lão Hoa cũng chẳng chiếm lời từ nhà mình đâu, ví như rắn ấy, đưa ra chợ đen bán cũng một con một đồng.


Cậu ấy mua của chúng ta một đồng, làm gì còn tiền lời nữa? Còn về phần gà rừng và thỏ, cùng lắm chỉ lãi một con hai xu thôi; còn thịt lợn, lợn rừng một cân một đồng đã là giá rất cao rất cao rồi…”Đường Diệu nhẹ giọng: “Anh không cần giải thích, em hiểu mà, vợ anh đâu phải đồ ngốc chứ.”Đột nhiên cô tò mò hỏi: “Anh quen biết cậu ta kiểu gì thế!”Khương Thành: “Lúc trước cùng ở trong quân đội, bọn anh cùng một ban, bởi vì mỗi người đều có chỗ tốt riêng, tuy cậu ta có chút không đàng hoàng nhưng lại là người rất tốt.

Sau khi anh xuất ngũ cũng không còn liên lạc nữa, cuối năm ngoái anh đến chợ đen mua đồ liền nhìn gặp lại cậu ta, không ngờ người này cũng bị thương nên giải ngũ rồi.”Đường Diệu nhấp môi, nếu không vì cô, Khương Thành cũng sẽ không xuất ngũ.Khương Thành nhìn cô, quay đầu lại ôm lấy đầu cô, nói: “Vợ, em đừng suy nghĩ lung tung nữa.”Đường Diệu ngẩng đầu, nói: “Anh A Thành, đợi sau này em kiếm thật nhiều tiền, vậy chuyện ăn uống anh không cần lo nữa!”Khương Thành nghe thế phụt cười, nói: “Được! Anh sẽ đợi!”Đường Diệu: “Cũng sẽ để Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường được ăn thịt mỗi ngày!” Nhắc tới đôi bé con nhà mình, Đường Diệu chống cằm nghĩ ngợi: “Không biết hai nhãi con ở nhà làm gì nữa?”Ở nhà… Làm gì ư?Ở nhà, đánh nhau chớ sao!Lúc này trong tay Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường đều cầm một cây gỗ nhỏ, vô cùng hung dữ nhìn mấy đứa con trai đứng đối diện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.