Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 111: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác - Chương 111



“Nói xằng bậy cái gì vậy hả? Cái gì gọi là bắt nạt người khác? Cô hôn tôi, tôi còn muốn nói với người ta là cô khi dễ tôi thì có!” Uông Đại Thuận bị chọc tức đến mức gân xanh nổi lên, nghĩ thầm cô ta đây là trêu ai chọc ai vậy chứ?

Ở thôn Đại Oa, nhà họ Mạnh có thể nói là một tay che trời, Mạnh Nghênh Võ căn bản không sợ đắc tội với Triệu Tiểu Liên.

Một tiểu quả phụ cho dù bản lĩnh lớn đến đâu, cũng không thoát khỏi sự định tội của hắn ta.

Gạt sang một bên chỉ cần nhìn khuôn mặt với cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của cô ta, nếu để cho hắn ta phải hôn cái miệng bị Uông Đại Thuận hôn qua, hắn ta thật sự thấy buồn nôn!

“Cô Triệu, tục ngữ có câu suy nghĩ kỹ rồi mới nói, cô hãy nghĩ kỹ rồi hẵng nói chuyện, chuyện cô và Uông Đại Thuận ngày mai mà để truyền ra ngoài thì thôn của chúng ta sẽ mất hết mặt mũi.”

Hàm nghĩa trong lời nói khiến Triệu Tiểu Liên hận đến nghiến răng nghiến lợi, hiện giờ cô ta đang ở trong hoàn cảnh bất lợi, cô ta hít sâu một hơi, không tình nguyện nhận mối quan hệ yêu đương với Uông Đại Thuận.

“Đúng đúng đúng! Chúng tôi là đối tượng kết hôn.” Khi không lại có vợ, Uông Đại Thuận vội vàng gật đầu đáp, trong lòng rất sợ cô ta đổi ý.

Đem tất cả vấn đề giải quyết xong, Mạnh Nghênh Võ chắp hai tay sau lưng, ngâm nga khúc nhạc nhỏ cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Nhìn bóng lưng quyết tuyệt của hắn ta, Triệu Tiểu Liên nắm chặt nắm tay, đáy mắt tràn đầy hận ý.

Nhà họ Phó.

Lúc này, Diệp Ngưng Dao ngồi trên giường mệt mỏi đến mức phải đấm chân cho bớt đau, trong lòng rất tò mò lúc trong tiệc cưới, Triệu Tiểu Liên rốt cuộc đã hạ thuốc gì, thuốc của cô ta lấy từ đâu ra chứ?

Nếu như là độc dược muốn cô chết, cũng chỉ có thể nói là cô ta tự làm tự chịu, đáng đời!

Phó Thập Đông dọn dẹp xong năm bàn yến hội, vừa lúc thấy nụ cười gian xảo như hồ ly của cô, anh khẽ nhướng mày, không rõ vì sao cô lại lộ ra biểu tình như vậy.

Trong ngôi nhà đất nhỏ, các bức tường xung quanh đã được dán lên tờ báo hoàn toàn mới.

Chăn màn đều là màu đỏ vui tươi, ấm áp, chậu rửa mặt, nến có chữ hỉ, tất cả đều nhắc nhở bọn họ, hôm nay là ngày đại hỉ của hai người, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.

Dưới ánh đèn dầu hỏa, cô gái nhỏ vẫn mặc bộ hỉ phục đỏ rực kia, bắp chân như không chút mỡ thừa lộ ra bên ngoài vừa trắng vừa mảnh khảnh.

Yết hầu của Phó Thập Đông bất tri bất giác trở nên khô nóng, sắc trời bên ngoài đã tối đen.

“Để anh đi lấy nước cho em.”

Mỗi ngày Diệp Ngưng Dao đều có thói quen tắm rửa, lúc trước đều là đun nước nóng lau người, bây giờ là cuối tháng tư, thời tiết đã không còn lạnh như vậy, chỉ cần đun nóng là có thể tắm rửa.

Căn nhà đất mà Diệp Ngưng Dao từng ở đặt một cái thùng gỗ lớn, là Phó Thập Đông tìm thợ mộc làm.

Thấy người đàn ông vẫn bận rộn trước sau, cô có chút băn khoăn: “Để em tự mình làm là được rồi, anh đi nghỉ ngơi một lát đi.”

“Không sao, em chờ một chút.”

Có thể là do làm việc mệt mỏi, sắc mặt anh có chút ửng hồng, Diệp Ngưng Dao lấy ra một chiếc khăn tay mới tinh đưa cho anh: “Anh mau lau mồ hôi đi.”

Nhìn chằm chằm chữ hỉ trên chiếc khăn tay, vẻ mặt anh hơi vui mừng, nhanh chóng nhận lấy nó nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn em.”

Thừa dịp Phó Thập Đông đun nước tắm, Diệp Ngưng Dao thay hỉ phục trên người, mặc đồ ngủ thường ngày cô hay mặc để thoải mái hơn.

Vải cotton trắng có kết cấu rất mềm mại, để làm cho nó trông đẹp hơn, cô cũng thêu thêm hai bông sen màu hồng trên đó.

Một đóa nở rộ, một đóa thì đang chờ nở.

Khi Phó Thập Đông đi vào phòng, chỉ cảm thấy sự căng thẳng trong đầu “phanh” một tiếng đứt đoạn.

Nếu như vừa rồi bộ hỉ phục kia đoan trang diễm lệ, bộ đồ này lại toát lên vẻ tươi mát thoát tục.

Bất kể là là đồ nào cô mặc vào cũng đều rất đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.