Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 138: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác - Chương 138



“Chị họ của tôi nói gì ở trong thư thế?” Mạc Tiểu Thanh tuy rằng là rất tò mò, nhưng không nhìn lén, đức tính của cô ấy càng làm cho Diệp Ngưng Dao có thiện cảm hơn: “Chị ấy nói qua một thời gian ngắn nữa sẽ đến đây.”

“Còn đến đây nữa sao?” Mạc Tiểu Thanh không tự chủ được mà nghĩ đến chuyện khác, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là có tin tức của người kia?”

“Cái gì?” Bởi vì thanh âm quá nhỏ, Diệp Ngưng Dao nghe không rõ lắm.

“Không có việc gì.” Có một số việc không thể nói ra bên ngoài, Mạc Tiểu Thanh vội vàng chuyển đề tài nói: “Cô còn chưa đoán vì sao tôi lại cao hứng như vậy sao!”

“Người có thể làm cho cô cao hứng như vậy, không phải là Mạnh Nghênh Oánh gặp chuyện không may gì đấy chứ?”

“Chúa ơi! Cô lại đoán đúng rồi đấy!”

Nhắc tới Mạnh Nghênh Oánh, Mạc Tiểu Thanh kìm lòng không được mà cười ra tiếng: “Cô không biết đâu, hiện tại khuôn mặt của cô ta sắp thành đầu heo rồi!”

Diệp Ngưng Dao muốn nói việc này là do cô làm, căn bản cũng không cần phải đoán.

Nhưng bề ngoài vẫn lộ ra một chút kinh ngạc: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao mặt của cô ta lại trở thành như đầu heo?”

“Nghe bác sĩ của thôn nói, chắc là dị ứng với phấn hoa, hơn nữa còn trúng độc của xương rồng bát tiên.” Hiện tại chuyện này cả thôn ai cũng đều biết, Mạnh Nghênh Oánh trốn ở nhà cũng không dám đi ra ngoài, nghĩ đến hình ảnh kia, Mạc Tiểu Thanh chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng hả dạ.

“Thật là thảm quá đi!”

“Đúng là rất thảm.” Diệp Ngưng Dao đồng ý gật đầu.

Hai người nhìn nhau cười, nhưng trong mắt chỉ thấy được sự vui sướng khi người ta gặp họa.

Lúc này ở nhà họ Mạnh.

Mạnh Nghênh Oánh dùng khăn quàng cổ thật dày che mất mặt, cả người đều ở trong trạng thái sụp đổ.

Mới vừa rồi đến trạm y tế khám bệnh, vị bác sĩ kia chỉ kê cho một viên thuốc đã cho cô ta về.

Nhưng đã uống thuốc hơn hai tiếng đồng hồ, gương mặt cô ta vẫn không thấy khởi sắc, từ lo lắng đến khủng hoảng, cô ta chỉ có thể túm lấy cánh tay Mạnh Nghênh Võ bảo hắn đưa mình đến bệnh viện thành phố khám bệnh.

Em gái hắn ta đã từng như hoa như ngọc, giờ lại biến thành bộ dạng như quỷ dạ xoa rất dọa người, Mạnh Nghênh Võ quay mặt sang một bên, nhìn rất muốn nôn.

“Từ thôn chúng ta đi lên thành phố phải mất bốn đến năm tiếng, bây giờ đã muộn như vậy, sáng mai chúng ta hẵng đi lên bệnh viện thành phố nhé.”

“Không được! Em phải đi ngay bây giờ!” Bởi vì mí mắt sưng lên cao, đôi mắt xinh đẹp kia chỉ còn một khe hở, thoạt nhìn có chút buồn cười.

“Không bằng để Giang Hoài đưa em đi? Bây giờ anh thực sự không thể đi được.” Mạnh Nghênh Võ lắc lắc cánh tay, muốn thoát khỏi ma trảo của cô ta, nhưng cô ta lại càng bám lấy hắn gắt gao hơn, không nghĩ đến sẽ buông tay ra.

Rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể chuyển sự chú ý đến Giang Hoài.

Có người yêu lại không bám vào, sao lại bám vào người hắn ta làm cái gì vậy chứ?

“Không thể để cho anh ấy nhìn thấy bộ dạng như thế này của em được!” Nghe thấy tên Giang Hoài, Mạnh Nghênh Oánh càng thêm kích động hơn.

Ai cũng sẽ yêu cái đẹp hơn, hôm nay cô ta vừa mới náo loạn chia tay với người đàn ông kia, nếu như hắn ta thấy bộ dáng này của cô thì sẽ thật sự muốn chia tay với cô ta thì phải làm sao bây giờ?

“Được được! Chúng ta không để cho cậu ta thấy.” Mạnh Nghênh Võ bất đắc dĩ móc lỗ tai ra nhanh chóng dỗ dành cô ta.

“Nếu không như vậy đi, để cho chị dâu em đi cùng với em, hai người cùng là phụ nữ với nhau, làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn.”

Bị Mạnh Nghênh Võ điểm danh, Trần Ngọc Như sững sờ trong chớp mắt, cho dù trong lòng không muốn nhưng vẫn phải gật đầu đáp ứng.

Những ngày kế tiếp chỉ cần thời tiết không tệ, Diệp Ngưng Dao vào mỗi sáng sớm đều sẽ cùng Phó Viện đi thu thập sương.

Thông qua phương pháp điều trị này, hai ngày gần đây Trang Tú Chi đã có chút phản ứng với bên ngoài hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.