Cứ như vậy, thần trí của cô càng ngày càng hỗn loạn hơn, cuối cùng trở nên điên khùng khùng khùng, cũng không còn biết ai là ai nữa.
Mười lăm tuổi gánh vác tất cả trách nhiệm của gia đình trên vai, có thể tưởng tượng được lúc đó anh khó khăn biết bao nhiêu, may mắn Phó Thập Đông cắn răng cứng rắn mà chống đỡ được cho đến bây giờ.
Mà từ sau khi bị đuổi đánh, người của nhà họ Trang cũng không đến thăm chị dâu và hai đứa nhỏ một lần nào nữa.
Hiện tại muốn công khai đón người đi, quả thực là nằm mơ đi!
“Việc này không cần thương lượng, bởi vì bà là mẹ ruột của chị dâu tôi, nên lúc trước tôi mới nhường nhịn, nếu như bây giờ còn không mau cút đi, thì đừng trách Phó Thập Đông này không nể mặt!” Phó Thập Đông nện một nắm đấm nện lên bàn “Rầm” một tiếng làm Chu Đại Hoa hoảng sợ.
Bà ta lập tức từ trên ghế bật dậy, dùng hai tay đan vào nhau.
“Đông Tử, sao cháu lại không biết tốt xấu như vậy chứ? Tôi không tốt với cháu sao?”
“Không nghe thấy lời chú tôi nói sao? Cút! “Không biết từ lúc nào, Phó Viện từ trong phòng bếp bưng ra một chậu nước thải lớn, cô bé giơ chậu lên cao, lớn tiếng uy hiếp nói: “Nếu như không cút đi, tôi sẽ tạt vào bà đấy!”
Chu Đại Hoa nhìn chậu nước bẩn kia liền hoảng sợ, nhìn bộ dạng của tiểu nha này không giống như đang nói giỡn.
Bà ta sợ tới mức lui về phía sau hai bước, dùng cánh tay che mặt: “Viên Viên, sao cháu lại hỗn láo như vậy chứ hả? Bà là bà ngoại của cháu đấy!”
“Tôi không có bà ngoại nào như bà, mau cút đi!” Nói xong, Phó Viện làm bộ như muốn hắt nước vào bà ta.
Nước bẩn này cũng không biết là rửa cái gì, bên trong bụi bặm rồi hình như còn có bùn nữa?
Chu Đại Hoa thân thủ nhanh nhẹn xoay người chạy tới cửa, vừa chạy vừa mắng: “Tiểu nha đầu tạp chủng mày là đồ có cha mẹ sinh nhưng lại không có cha mẹ dạy, đã lớn như vậy rồi mà một chút gia giáo cũng không có!”
Tiếng mắng quá chói tai, Diệp Ngưng Dao giật lấy chậu nước bẩn từ trong tay Phó Viện, đi nhanh đến hai bước, hai tay giơ lên, cả chậu nước đều đổ lên người Chu Đại Hoa.
Trong nước bùn bốc ra mùi hôi thối nhàn nhạt, giọt nước theo tóc của bà ta mà chảy xuống.
Cả người Chu Đại Hoa đều hoảng hốt, bà ta không nghĩ đến người của nhà họ Phó thật sự dám đối xử với bà ta như vậy…
Diệp Ngưng Dao đặt chậu nước sang bên cạnh, hai tay chống thắt lưng cười mắng: “Người nhà họ Phó chúng tôi cũng không phải người để cho ai muốn mắng là có thể mắng! Nếu sau này bà còn dám đến trước mặt hai đứa nhỏ, tôi mà thấy được một lần nữa thì bà liệu hồn đấy.”
“Cô… Cô đợi đấy cho tôi!” Chu Đại Hoa bị tức giận đến mức nói năng lộn xộn, một người đều bị tạt nước khiến cho người bà ta bốc ra mùi hôi thối, cả nhà này ai cũng không dễ chọc, bà ta chỉ có thể tức giận mà đi ra ngoài tìm con trai.
Nhưng bên ngoài, bà ta lại không thấy bóng dáng của Trang Tú Lượng đâu cả?
Làm cho bà ta lại càng uất ức hơn, Chu Đại Hoa ngoan độc dậm chân, vội vàng cúi đầu tức giận đùng đùng đi về nhà.
Sau khi đuổi người đi, Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng ôm Phó Viện trấn an nói: “Những lời nói của loại người này cháu không nên để ở trong lòng biết chưa hả.”
“Thím nhỏ, vì sao bọn họ lại đối xử với mẹ cháu như vậy chứ? Mẹ cháu không phải là người thân của họ sao?” Phó Viện ôm chặt eo cô ấy, ngửa đầu khóc lóc hỏi.
Những giọt nước mắt trong suốt của cô bé chảy từng giọt xuống làm cho mọi người càng cảm thấy đau lòng hơn.
Diệp Ngưng Dao xoa xoa tóc cô bé rồi nhìn Phó Thập Đông, người đàn ông kia cũng đang nhìn bọn họ: “Em mang Viên Viên đi rửa mặt, anh chăm sóc Phó Niên đi.”
Tuy rằng Phó Niên giống như ngơ ngác không biết gì, nhưng thật ra trong lòng hiểu hết mọi chuyện, vô cùng nhạy cảm.
Phó Thập Đông gật gật đầu, đi về phía bên kia an ủi cậu bé quá mức yên tĩnh kia.