Chỉ cảm thấy sống ba ngàn năm, lần đầu tiên cô bị mất mặt như vậy!
Thật là quá xấu hổ! Hoa cỏ và cây cối trong rừng chắc chắn sẽ cười nhạo cô!
Phó Thập Đông chịu đựng đau đớn đỡ người từ trên mặt đất dậy, thầm trách mình tại sao lại ngồi trên băng ghế ba chân kia chứ, bầu không khí vốn tốt đẹp cứ như vậy mà bị phá hủy.
Bởi vì có Phó Thập Đông che chở, kỳ thật Diệp Ngưng Dao không có té, cô bĩu môi đứng thẳng dậy đi về phía căn nhà gỗ nhỏ phía trước.
“Vợ à, anh sai rồi.” Phó Thập Đông theo sát phía sau cô, thầm nghĩ nhanh chóng kéo lại một chút hảo cảm với cô.
“Anh đừng có mà đi theo em nữa, nên làm gì thì làm đi!” Cô ấy cần phải bình tĩnh ngay bây giờ.
Phó Thập Đông bướng bỉnh đứng ở cửa, cho đến khi cửa nhà gỗ đóng lại, anh cũng chưa rời đi.
Trong nhà gỗ ngoại trừ dụng cụ nông nghiệp thường dùng để làm việc, còn có một cái giường ván gỗ không lớn.
Diệp Ngưng Dao ngồi xuống bên giường, ngón tay không khỏi miết mạnh cánh môi.
Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, trên mặt cô vẫn còn đỏ ửng.
Cô len lén duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa một chút, thấy anh vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, không khỏi có chút mềm lòng.
Nếu như không phải chân ghế kia đột nhiên gãy, hai người còn xảy ra chuyện gì, cô cũng không dám cam đoan.
Tâm trạng đang bình tĩnh lại, Diệp Ngưng Dao hít sâu vài hơi mới dám đi ra ngoài.
Rốt cuộc thì người anh ngóng trông nãy giờ cũng đã đi ra ngoài, Phó Thập Đông ở cửa nhìn cô không chớp mắt, đôi môi mím chặt hơi cong xuống, thoạt nhìn có một chút ủy khuất.
Cô né tránh ánh mắt sáng quắc của anh, không được tự nhiên mà hắng giọng: “Chúng ta xuống núi thôi, em có mua hai miếng vải trong huyện, trở về đo kích thước cho anh rồi đem đi may.”
Thấy cô không còn tức giận nữa, Phó Thập Đông giãn mi tâm, khóe miệng lại hơi nhếch lên “Được.”
Một đoạn nhạc đệm không hài hòa cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, hai người sóng vai đi xuống núi, mỗi người đều có tâm sự của riêng mình.
Chạng vạng tối, ăn cơm xong, Diệp Ngưng Dao lấy nhang muỗi mua từ chợ đen ra, lật qua lật lại xem nửa ngày cũng không biết nên sử dụng nó như thế nào.
Bởi vì nụ hôn kia nên giữa cô và Phó Thập Đông còn có một chút xấu hổ, kỳ thật là khi cô đối mặt với anh thì vẫn rất xấu hổ.
Cho nên loại chuyện nhỏ này, cô cũng không tính tìm người đàn ông kia giúp đỡ.
“Thím út, thím đang làm gì vậy ạ?” Phó Viện đi tới ngồi xổm bên cạnh cô, trên mặt tràn ngập tò mò.
Vòng tròn hai vòng chông lên nhau? Cái gì đây?
“Đây là nhang muỗi, thím đang xem làm như thế nào để sử dụng được nó.” Mùi nhang muỗi làm cho cô có chút ngứa mũi, cô ngửa người về phía sau, có chút hối hận vì đã mua nó về.
“Cái này có phải là bẻ nó ra để dùng hay không?” Phó Viện chỉ vào hai vòng hương muỗi chồng lại với nhau, cảm thấy chắc là như vậy.
Một lớn một nhỏ ngồi xổm cùng một chỗ nghiên cứu cả nửa ngày thu hút sự chú ý của những người khác.
Ánh mắt Trang Tú Chi vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ chậm rãi quay lại, nhìn chằm chằm động tác tay của bọn họ, lập tức khẽ giật giật khóe miệng.
Ngay khi hai người không chú ý, cô đã chậm rãi đứng lên từ bên cạnh giường rồi đi đến bên cạnh bọn họ, chỉ chần chờ trong chớp mắt, khom lưng cầm lấy vòng nhang muỗi sắp bẻ gãy trong tay Phó Viện.
Chỉ là nhẹ nhàng ấn vài cái, hai vòng hương muỗi chồng lên nhau được tách ra một cách dễ dàng.
Phó Viện mở to hai mắt há hốc miệng nhìn về phía cô, kinh ngạc đến nỗi quên là cô bé muốn nói cái gì.
Trang Tú Chi sau khi bẻ hương muỗi ra lại đem chúng đặt trở lại trong tay Phó Viện, sau đó mặt không chút thay đổi đi về phía giường lại như cũ.
Một loạt các chuyển động của cô là rất nhẹ nhàng và chậm rãi.
Nhưng lại có mục đích rõ ràng.
Đối mặt với sự thay đổi này, trên mặt Diệp Ngưng Dao lộ ra một tia vui mừng.