Trong túi có 1.000 nhân dân tệ, Mạc Tiểu Thanh so với Diệp Ngưng Dao còn khẩn trương hơn: “Hay là chúng ta mang tiền đi gửi tiết kiệm đi, lỡ như bị mất thì làm sao bây giờ?”
Diệp Ngưng Dao nghiêng đầu đột nhiên hỏi cô: “Tiểu Thanh, cô có hứng thú kiếm tiền cùng tôi không?”
“Cùng nhau kiếm tiền sao?” Mạc Tiểu Thanh kinh ngạc lên tiếng, tuy rằng điều kiện gia đình bản thân không tệ, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy một ngàn đồng kia, trái tim nhỏ bé của cô vẫn run rẩy theo, nói không hâm mộ đó là không có khả năng.
“Đúng, cùng nhau kiếm tiền, cô giao tiếp với bên ngoài, còn tôi ở phía sau làm những món đồ này để bán.”
Diệp Ngưng Dao không phải loại người thích xã giao, cô thích lui về phía sau màn. Nếu sau này có người giúp đỡ vấn đề xã giao với khách hàng với những chuyện vặt vãnh kia, cô sẽ có nhiều thời gian để làm những việc mình thích hơn.
Đã từng nghĩ đến việc để Phó Thập Đông hỗ trợ, nhưng lại cảm thấy hai vợ chồng tốt nhất vẫn nên giữ lại một chút những gì riêng tư thì tốt hơn.
Biết tất cả về nhau sẽ không còn nhiều điều thú vị như vậy thì cũng không tốt.
“Cô cảm thấy tôi có thể làm được sao?” Mạc Tiểu Thanh bị nói cũng có chút động tâm, ở ký túc xá của thanh niên tri thức bình thường ăn uống đều phải đợi người nhà tiếp tế mới đủ dùng, cô cũng hy vọng có một ngày có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để không cần phải dựa dẫm vào gia đình nữa.
“Đương nhiên là có thể rồi, thế nào? Cô có hứng thú muốn làm cùng tôi không?”
Kỳ thật Mạc Tiểu Thanh rất biết khả năng của mình đến đâu, trong chuyện hợp tác làm ăn, cô không có vốn lại không khéo léo như Diệp
Ngưng Dao, cô ấy muốn kêu cô vào làm cùng cô ấy, đó cũng là sự tin tưởng rất lớn dành cho mình.
“Được! Miễn là cô không chê thì tôi sẵn sàng hỗ trợ cô hết mình!”
“Vậy sau này chúng ta hợp tác vui vẻ nhé!” Diệp Ngưng Dao nghiêm trang vươn tay, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch kế tiếp nên làm cái gì đó để bán.
“Hợp tác vui vẻ!” Nghĩ đến tương lai cô có thể dựa vào chính bản thân mà không cần phải dựa dẫm vào người trong nhà nữa, Mạc Tiểu Thanh cảm thấy rất kích động.
Cho đến khi trở về làng, nụ cười trên khuôn mặt của cô vẫn chưa biến mất.
Vì để chúc mừng chuyện vui này, hai người quyết định đến thôn gần đó để đổi một con gà mái già để trở về hầm, đến lúc đó lại thêm hai chén rượu hoa đào, quả thực là hoàn mỹ.
Từ làng Đại Oa đến làng Cối Đá bên cạnh phải đi qua sông Nguyệt Nha nơi cây cầu bị gãy lần trước.
Hiện giờ cầu gỗ đã sửa xong, nhưng Mạc Tiểu Thanh đi trên cầu vẫn sẽ run sợ, trong đầu không tự chủ được mà tượng tượng đến bộ dạng chết thảm của Lâm Tử An.
Diệp Ngưng Dao không biết mấy câu nói kia của cô đã tạo thành bóng ma tâm lý lớn như vậy cho nha đầu này, thấy cô ấy qua cầu chậm rãi kéo tay cô, cô liền hù dọa: “Cô đi mau lên, cẩn thận trong sông có nữ quỷ đến đòi mạng cô đấy!”
Vốn trong đầu đều là một ít hình ảnh máu me, lại bị dọa như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tiểu Thanh trong nháy mắt liền tái nhợt: “Cô đừng có hù dọa tôi như nữa!”
“Không tin thì cô nhìn xuống dưới gầm cầu đi.” Diệp Ngưng Dao bướng bỉnh nháy mắt với cô, chỉ vào dưới cầu cố ý trêu chọc cô ấy.
Mạc Tiểu Thanh theo ngón tay cô nhìn qua, khóe miệng hơi run rẩy: “Ngưng Dao, phía dưới thật sự có người…”
Diệp Ngưng Dao nhướng mày nhìn xuống cầu, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng đang chậm rãi đi về phía giữa sông.
Bởi vì khoảng cách hơi xa, mái tóc của người phụ nữ lại che khuất mặt, căn bản không thấy rõ người nọ là ai?
“Chúng ta mau xuống xem thử một chút đi!”
Loại tình huống như vậy có là một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra sắp xảy ra chuyện gì, Diệp Ngưng Dao túm lấy cánh tay Mạc Tiểu Thanh lập tức chạy về phía bờ.
Chỉ trong hai hoặc ba phút, dòng sông đã nâng lên đến đầu gối của người phụ nữ.