Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 155: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác - Chương 155



Khoảng cách rất gần, Mạc Tiểu Thanh mới thấy rõ người tự sát là ai, cô gấp đến độ lớn tiếng ngăn lại: “Trần Ngọc Như! Cô đang làm gì vậy? Quay lại cho tôi ngay!”

Trong nước sông, Trần Ngọc Như nhìn chằm chằm mặt nước chậm rãi đi về phía trước, đối với tiếng hô bên bờ dường như không nghe thấy.

Diệp Ngưng Dao thấy thế, chỉ có thể nhảy xuống nước cứu người, Mạc Tiểu Thanh lúc này cũng phản ứng lại theo sát phía sau.

Nước sông tháng 5 không quá thấu xương nhưng rất lạnh.

Hai người bất chấp tất cả, một trái một phải túm lấy cánh tay cô ta phải tốn chín trâu hai hổ mới kéo được cô ấy lên bờ.

“Sao cô lại ngốc như thế hả? Cho dù sống đủ cũng không thể chết không rõ ràng như vậy chứ!” Trong mắt Mạc Tiểu Thanh rưng rưng, dùng bàn tay nặng nề vỗ lên người Trần Ngọc Như, ý đồ muốn làm cho cô ấy tỉnh táo lại.

May mà bọn họ phát hiện kịp thời, nếu như trễ thêm năm phút nữa, cô ấy đi đến giữa sông thì sẽ khó mà cứu được.

Từ lúc được cứu lên bờ, Trần Ngọc Như vẫn ngơ ngác, không khóc không nháo không nói lời nào.

Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm dấu ấn bàn tay quá rõ ràng trên mặt bên má trái của cô ấy mà nhíu chặt mày.

“Mặt cô bị sao vậy?”

Mạc Tiểu Thanh cũng nhìn thấy vết thương kia, cô xoay vai Trần Ngọc Như hỏi: “Mạnh Nghênh Võ đánh cô à? Nói đi! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Nếu như cô không nói, tôi sẽ đến hỏi anh ta đấy!”

Nghe nói như vậy, Trần Ngọc Như rốt cuộc cũng có phản ứng, lúc này mới nâng mắt lên nhìn Mạc Tiểu Thanh nhịn không được nghẹn ra tiếng: “Đừng đi tìm hắn, cô sẽ bị tôi làm cho liên lụy đấy.”

“Hắn thật sự là một tên cặn bã mà!”

Quần ba người đều ướt sũng, bên bờ sông chính là rừng cây, Diệp Ngưng Dao chỉ vào khu rừng kia nói: “Chúng ta đi đến bên kia nói chuyện đi.”

Nơi này quả thực không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Mạc Tiểu Thanh gật gật đầu, trước tiên kéo ống quần ướt đẫm lên, sau đó lôi kéo Trần Ngọc Như còn đang mất hồn mất vía đi vào trong rừng cây.

“Nói đi, vì sao hắn lại đánh cô vậy hả?” Từ khi Trần Ngọc Như gả vào nhà họ Mạnh, số lần hai người gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng Mạc Tiểu Thanh vẫn coi cô là bạn tốt nhất.

Không biết là nghĩ tới cái gì, nước mắt của cô ấy rơi xuống ào ạt, thấy cô ấy càng khóc càng hăng hái, Diệp Ngưng Dao đành phải lên tiếng cắt ngang: “Khóc không giải quyết được vấn đề gì cả, nếu như cô đã không muốn nói cho chúng tôi biết, thì chúng tôi cũng không ép cô, nếu như cảm thấy có thể tin tưởng chúng tôi, đừng khóc nữa mà hãy nói rõ ràng xem nào.”

Trần Ngọc Như nghe thấy như vậy thì cũng ngừng khóc, cô nhìn về phía Diệp Ngưng Dao không nói gì.

Đối với nữ thanh niên tri thức mới này, cô luôn có thiện cảm tốt với cô ấy.

Chỉ vì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn tốt, phàm là người có thể làm cho Mạnh Nghênh Oánh không được thoải mái thì cô đều có thiện cảm.

Thấy cô ấy rốt cuộc cũng ngừng rơi nước mắt, Diệp Ngưng Dao thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi thật sự sống đủ rồi, ở cái nhà kia ngoại trừ bị đánh ra thì chính là làm khổ sai, căn bản không nhìn thấy một chút hy vọng nào cả, tôi muốn trở về thành phố! Tôi muốn về nhà!” Nói đến đây, Trần Ngọc Như lại có chút nghẹn ngào.

“Đi thôi! Tôi sẽ đưa cô đi kiện hắn ta!” Mạc Tiểu Thanh cầm cổ tay cô ấy muốn đi ra ngoài: “Hắn ta dựa vào cái gì mà đánh cô chứ?”

“Tiểu Thanh, tôi không thể đi được!” Trần Ngọc Như giãy giụa cổ tay, lui về phía sau hai bước: “Đây là việc của tôi, tôi không thể làm liên lụy đến các cô được, tôi chỉ là nhất thời suy nghĩ lung tung, hiện tại không có việc gì rồi, các cô mau đi đi!”

“Cô cứ sợ người của nhà họ Mạnh như vậy sao?” Mạc Tiểu Thanh khó có thể lý giải sự được yếu đuối của cô ấy, ngay cả đi chết cũng không sợ, vì sao lại không dám đứng ra tố cáo bọn họ để thay đổi vận mệnh của mình cơ chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.