Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 160: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác - Chương 160



Nghe được hai người này cũng ở đây, Phó Thập Đông đã đoán được ý đồ của bọn họ, anh đem xẻng đặt trở về vị trí cũ, sau đó mới không nhanh không chậm mở cửa ra.

Ngoại trừ ba người này, bên ngoài còn có con trai của Chu Đại Hoa là Trang Tú Lượng và cháu trai.

Anh phỏng đoán người vừa gõ cửa chắc hẳn là hai tên này làm.

“Ngày lễ đến nhà của tôi để ăn chực à?”

Lưu Nghênh Xuân và Mạnh Nghênh Võ: “…”

Đúng vậy, hôm nay là tết Đoan Ngọ, hôm nay là ngày lễ nhưng Chu Đại Hoa cứ nhất quyết kéo bọn họ đến đây, muốn bọn họ chủ trì công đạo cho bà ta, sao lại không có mắt như vậy chứ?

Chu Đại Hoa còn không biết hai vị lãnh đạo nãy đã sinh ra sự bất mãn với bà ta.

Bà ta cười ngượng ngùng, ưỡn cổ nhìn vào bên trong: “Hai đứa bé đâu rồi? Tôi qua đây vào ngày tết chủ yếu đến thăm mẹ con bọn nó, thuận tiện thảo luận ở trước mặt Bí thư thôn cùng với đội trưởng Mạnh đây để cho xong chuyện lần trước.”

Từ lần trước trở về làm Chu Đại Hoa càng lo lắng. Con trai bà sắp xem mắt đến nơi, ngay cả một ngôi nhà đàng hoàng cũng không có.

Mà con sói con Phó Thập Đông này thì bọn họ lại không dám chọc cho anh ấy tức giận, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm lãnh đạo thôn ra mặt, chuẩn bị thuyết phục anh ấy.

Phó Thập Đông nghiêng người sang để nhường đường cho bọn họ vào trong nhà nói chuyện, Chu Đại Hoa đi thẳng vào trong phòng, lại bị anh ấy gọi lại: “Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.”

Trong sân gọn gàng sạch sẽ còn có ghế mây, có băng ghế, Phó Thập Đông ngồi xuống ghế mây, cũng không có cái loại tự giác kính lão đắc thọ.

Mạnh Nghênh Võ vốn đã khó chịu khi thấy anh ấy, lúc này thấy anh ấy không có một chút suy nghĩ nào là tiếp khách cả, trong lòng càng tức giận hơn, ngữ khí trở nên có chút không tốt: “Thím Chu, bà gọi chúng tôi đến đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

Chu Đại Hoa vụng trộm nhìn Phó Thập Đông liếm môi, liên tưởng đến hôn sự của con trai, cắn răng lặp lại những lời lần trước nói với Phó Thập Đông.

Bà muốn đón mẹ con nhà họ Phó về nhà bà nuôi, chuyện này nghe thấy thật là kỳ quái, nếu như bà ta thật sự có lòng tốt như vậy, sao từ năm năm trước lại không đón bọn họ về nuôi?

Lưu Vĩnh Xuân và Mạnh Nghênh Võ đều là những người có kinh nghiệm lâu năm, cho dù Chu Đại Hoa nói có đường hoàng đến đâu, chuyện này chỉ sợ cũng sẽ không đơn giản như vậy.

Có điều có thể làm cho Phó Thập Đông và Diệp Ngưng Dao phải khổ sở, Mạnh Nghênh Võ rất vui lòng mà giúp Chu Đại Hoa đáp ứng được mong muốn này.

“Thím Chu, suy nghĩ này của bà thật là tốt! Theo lý thuyết, bà mới là người thân của Tú Chi, không chừng cô ấy cùng bà trở về dưỡng bệnh có khi lại nhanh khỏi hơn đấy.”

“Đúng không?” Thấy Mạnh Nghênh Võ nói chuyện giúp mình, Chu Đại Hoa trước mắt sáng ngời, càng thêm tin tưởng vào bản thân bà ta sẽ được như ý nguyện: “Nhưng tôi đã thảo luận qua với Đông Tử rồi, nhưng cậu ấy lại không đồng ý, làm cho tôi cảm thấy lo lắng gần chết!”

“Bà lo lắng cái gì vậy? Có phải lo lắng rằng thằng con trai út của bà không có một ngôi nhà đàng hoàng để cưới vợ, có phải không?” Diệp Ngưng Dao từ trong phòng đi ra, vừa lúc nghe thấy cuộc đối thoại bọn họ.

Mạnh Nghênh Võ chính là một tên khốn nạn, chồng của cô bình thường ít nói, cô sợ anh bị người ta bắt nạt.

“Nhà gì cơ? Cô nói gì tôi không hiểu?” Bị người ta vạch trần tâm tư như vậy, đáy mắt Chu Đại Hoa xẹt qua một tia chột dạ, bà ta ưỡn ngực đỏ mặt.

“Nghe không hiểu thì thôi, hôm nay ở trước mặt Bí thư thôn, tôi muốn thay chồng tôi nói rõ ràng, muốn đưa chị dâu và hai đứa nhỏ đi theo các người à? Không có cửa đó đâu, đừng có ở đó mà nằm mơ!”

Trong khoảng thời gian sinh sống ở thôn Đại Oa, Diệp Ngưng Dao cảm thấy những bản lĩnh khác cô lại không học được, nhưng bản lĩnh cãi nhau thì cô học được rất nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.