Sự hiểu biết của cô về thế giới này chỉ giới hạn trong ký ức của nguyên thân, mỗi điểm dừng cô đi qua trong cuộc hành trình đều có thể khơi dậy trí tò mò của cô.
Mạc Tiểu Thanh thấy cô nhìn ra khỏi xe thì mắt sáng ngời, không nhịn được mà trêu ghẹo nói: “Sao em có cảm giác mình giống như bà ngoại Lưu bước vào Đại Quan Viên vậy? Trước kia còn nhìn không đủ sao?”
“Ừm, lần trước đi xe lửa tôi không nhìn kỹ.” Lần trước Diệp Ngưng Dao nói là lúc nguyên thân xuống nông thôn, lúc đó nguyên thân chìm đắm trong nỗi đau chia tay, cho nên cô thật sự không nhìn kỹ xung quanh.
Không biết vì sao, Lâm Tử An đột nhiên nghĩ tới Giang Hoài.
Từ khi Giang Hoài bị chuyển đi bọn họ chưa từng gặp mặt, cũng không biết năm nay anh ta định đi đâu?
Vào thời điểm này, tại nơi ở của thanh niên trí thức ở làng họ Dư.
Giang Hoài nằm trên giường ngủ say sưa, nam thanh niên trí thức cùng ký túc xá giống như cũng đã quen thuộc trạng thái này của hắn ta.
Trong giấc mơ, hắn ta lại nhìn thấy bản thân mình, Diệp Ngưng Dao và con trai của bọn họ.
Bối cảnh lần này là đêm giao thừa, cha mẹ Diệp đã chuẩn bị một bàn những món ăn thịnh soạn cho bọn họ trong ngày đoàn tụ.
Giang Hoài đứng ở một bên nhìn bọn họ cùng nhau vui vẻ đón năm mới, trong lòng vô cùng chua xót, cay đắng đến cay xè khóe mắt.
Lúc này, Diệp Ngưng Dao vô ý làm vỡ ly rượu, thấy cô muốn cúi người nhặt mảnh vỡ dưới đất, hắn ta không nhịn được muốn bước đến giúp đỡ, nhưng hắn ta lại quên mất, trong giấc mơ này, hắn chỉ là một u hồn, hắn ta không thể làm bất cứ điều gì, càng không thể giúp…
“Thanh niên trí thức Giang, anh nhanh dậy đi! Còn không dậy, xe lên huyện thành sẽ đi mất!” Tiểu Lưu, một nam thanh niên trí thức, vỗ nhẹ vào cánh tay hắn ta và lo lắng nhìn đồng hồ treo tường.
Gần đây xảy ra chuyện gì với thanh niên trí thức Giang vậy? Không làm việc thì chỉ ngủ, ăn cũng không ngon, nhìn thế nào cũng thấy lạ.
Giấc mơ đẹp đột nhiên biến mất, Giang Hoài bị ồn ào mở mắt ra, trên mặt lộ ra một tia chán nản.
Trầm mặc hồi lâu, hắn ta mới lạnh giọng nói: “Được, cám ơn cậu, hiện tại tôi sẽ thu dọn đồ đạc.”
Hai ngày trước, Phan Quế Phân đã tìm đến hắn ta, hy vọng rằng hắn ta có thể giúp đến nhà tù ở thủ phủ của tỉnh để gặp Mạnh Nghênh Võ, và gửi cho hắn ta một ít đồ ăn thức uống.
Mặc dù có nhiều mâu thuẫn với Mạnh Nghênh Oánh, nhưng một trưởng lão khiêm tốn cầu xin giúp đỡ, Giang Hoài không thể từ chối yêu cầu của bà ấy.
Tết Nguyên đán sắp đến, hơn một nửa số người ở khu vực thanh niên trí thức đã rời đi.
Ban đầu, kế hoạch của hắn ta là đi gặp Mạnh Nghênh Võ trước rồi một mình về thôn ăn mừng năm mới, nhưng giấc mơ vừa rồi khiến hắn ta vẫn có chút ảo tưởng về Bắc Kinh.
Hắn muốn lẻn về gặp cha mẹ Diệp.
Dù chỉ là một cái nhìn từ xa cũng được.
Đóng gói vài hành lý đơn giản xong, Giang Hoài lên xe bò đến nhà ga huyện, lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Chuyến tàu sáng sớm chậm rãi tiến vào sân ga, Diệp Ngưng Dao ngáp rất nhiều, nhưng trong mắt lại sáng ngời và rất hưng phấn.
Bắc Kinh vừa quen thuộc vừa xa lạ với cô, từng viên gạch ngói đều rất khác so với làng Đại Oa.
Sau khi xuống tàu, bốn người bọn họ tách ra đi riêng. Trước khi đi đã gửi điện báo cho quân đội, Diệp Ngưng Viễn từ rất sớm đã lái một chiếc xe jeep và đợi trước nhà ga xe lửa.
“Dao Dao, anh ở chỗ này!” Bởi vì không biết Diệp Ngưng Dao mang thai, anh ấy chỉ là ngồi ở trong xe vẫy vẫy tay với bọn họ, cũng không có ý định xuống xe.
Nhìn trong tay Phó Thập Đông đầy ắp đồ đạc, anh ấy cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần.
Ở chung với người anh trai tiện nghi này được một tháng, Diệp Ngưng Dao có chút hiểu biết về anh ấy, thấy anh ấy có ý xấu không đến giúp đỡ, cô không nhịn được mà tức giận mắng: “Anh mau tới giúp một chút đi. Không đến, bây giờ em sẽ quay lại làng Đại Oa.”