Đông Chính Dương nhìn Diệp Ngưng Dao cách đó không xa, trái tim anh ta bất giác đập lỡ một nhịp.
Anh ta đã nhìn thấy nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng không ai có thể khiến anh ta cảm thấy như vậy.
Bạn bên cạnh thấy anh ta mê muội nhìn đến ngây ngốc, vội vàng vung tay đẩy đẩy anh ta một cái, vẻ mặt bỡn cợt: “Đang nhìn cái gì vậy? Nếu như đối tượng của anh nhìn thấy dáng vẻ này, cẩn thận cô ấy sẽ một khóc hai nháo ba treo cổ.”
Đông Chính Dương chán ghét cau mày, nhướng mi trừng mắt nhìn anh ấy: “Tôi sẽ sợ cô ta hay sao? Không muốn ở chung thì nhanh chia tay đi.”
Nói xong, anh ta cũng không để ý tới đối phương mà đuổi theo phương hướng của Diệp Ngưng Dao.
“Bạn học, xin chờ một chút.”
Nghe thấy có người gọi mình, Diệp Ngưng Dao quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông chừng hai mươi tuổi chạy thẳng tới, thở hổn hển.
“Có việc gì không?”
Thấy đối phương cảnh giác với mình, Đông Chính Dương lộ ra một nụ cười ngốc nghếch, hỏi: “Xin lỗi, tôi muốn hỏi, làm cách nào để đến phòng thí nghiệm?”
Tuy rằng anh ta làm ra vẻ vô hại và hiền lành nhưng Diệp Ngưng Dao vẫn cảm thấy khí tức của người này có chút ô uế, cô không muốn phản ứng với một kẻ có tâm địa xấu xa như vậy.
“Không biết.”
Giọng điệu Diệp Ngưng Dao rất lãnh đạm, Đông Chính Dương tuổi còn trẻ như vậy nhưng chưa từng bị người ta làm lơ, anh ta có hơi sửng sốt một chút, trong lòng có chút khó chịu, nhất thời cảm thấy người phụ nữ này rất không biết điều.
“Cô thật sự không hiểu biết hay chỉ là giả vờ?” Bình thường Đông Chính Dương đối nhân xử thế đều rất ngay thẳng, không nghĩ tới có một ngày bản thân lại tức giận hỏi ra những câu hỏi thiểu năng như vậy, khi thốt ra, anh ta đã hối hận rồi.
Diệp Ngưng Dao cũng bị câu nói ngớ ngẩn của anh ta làm cho giật mình, người này không phải là loại người quá tự cao sao?
Giữa thanh thiên bạch nhật, đối phương không dám làm chuyện bậy bạ. Cũng lười quấy rầy, cô đi thẳng về phía trước, không hề coi trọng người đàn ông trước mặt.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi không phải cố ý nói như vậy.” Thấy cô chuẩn bị rời đi, Đông Chính Dương không nhịn được mà tiến lên ngăn cô lại.
“Tránh ra, nếu lại quấy rầy tôi thì tôi sẽ gọi người.” Sắc mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ngưng Dao trầm xuống, cô đang cực kỳ khó chịu.
Bạn của Đông Chính Dương thấy vậy vội vàng chạy tới để giải quyết ổn thỏa: “Bạn học, thật sự xin lỗi, bạn của tôi đôi khi không tỉnh táo, bạn học không cần quan tâm đến, xin đừng hét lên!”
Thời đại này, nếu một người bị coi là kẻ bi.ến th.ái thì cuộc sống của người đó sẽ kết thúc.
Thấy còn có người nói được tiếng người, lửa giận trong lòng cô giảm bớt một chút, trước khi đi còn không quên cảnh cáo: “Đầu óc không tốt thì đi chữa bệnh đi, nếu đi theo tôi một lần nữa, dù anh ta có là kẻ tâm thần thì tôi nhất định sẽ cho anh ta đẹp mặt!”
Không hiểu sao bị gán cho danh hiệu “bệnh nhân tâm thần”, Đông Chính Dương nhìn bạn mình chằm chằm, sợ lại làm mất lòng người đẹp nên không dám đuổi theo.
Nhìn cảnh đẹp đang dần dần biến mất, anh ta mím chặt môi, có chút không cam lòng nói: “Đi giúp tôi tra xem người phụ nữ đó đến từ hệ nào, tên gọi là gì?”
Bây giờ mới là ngày khai giảng tựu trường không lâu, không quen biết nhau cũng là chuyện bình thường. Nếu cô đã hiểu lầm anh ta, anh ta sẽ cố gắng giải quyết hiểu lầm này đến cùng.
“Được, để tôi kiểm tra cho cậu.” Tuy đối với tương lai phát triển của hai người không mấy lạc quan, nhưng vì xuất thân của anh ta nên người bạn này vẫn gật đầu đồng ý.
Lúc này, Mạc Vãn Hề cũng vội vã trở về từ làng Đại Oa.
Trên môi cô ấy nở một nụ cười thật tươi, ước gì bản thân có thể mọc thêm một đôi cánh và bay đến báo tin vui cho ông ngoại ngay lập tức.
Những ngày mà Mạc Vãn Hề đi vắng, tâm trạng của Đông Nam Lễ không thể bình tĩnh được, để không thu hút sự chú ý của mấy đứa nhỏ, ông ấy không dám tự tiện đi gặp Phó Thập Đông khi chưa được phép.