Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 299: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác - Chương 299



Nếu mọi chuyện diễn ra như ý muốn, thì cho dù lũ nhãi ranh này có muốn nghĩ đến những thứ không thuộc về mình thì cũng vô ích.

Chỉ cần ông ấy còn sống một ngày, ông ấy nhất định sẽ giữ tất cả những thứ của anh trai mình thật kĩ.

Đông Nam Lễ mất vợ từ thời trẻ, hiện tại ông ấy sống một mình trong một căn nhà, thường ngày được bảo mẫu chăm sóc, vào cuối tuần, những đứa nhãi ranh đó sẽ thay phiên nhau đến chăm sóc ông ấy.

Ví dụ như hôm nay là đến lượt của Đông Chính Dương.

Bởi vì ban ngày bị tức giận việc của Diệp Ngưng Dao, buổi tối khi đến nhà ông hai, anh ta bất giác nhíu mày xụ mặt, giống như có người nợ tiền của mình.

Đông Nam Lễ cũng đang trong tâm trạng tồi tệ, lúc này nhìn thấy đức hạnh của tên nhóc đó, tâm trạng của ông ấy càng tệ hơn.

“Nếu như cháu không muốn ở cùng với ông già này thì cháu muốn đi làm gì thì đi làm đi! Đừng ở chỗ này mặt nặng mày nhẹ với ông!”

Trên thực tế, Đông Chính Dương có rất nhiều ý kiến với ông hai, cho rằng ông già này quá tọc mạch, tài sản của gia đình ông cả không có ai thừa kế, vậy tại sao ông ấy cứ chiếm giữ nó mà không chia cho các hậu bối?

Nếu nói ông ấy không có ý định ích kỷ thì ai sẽ tin?

Sợ hãi sự nghiêm khắc của Đông Nam Lễ, những nội tâm này chỉ có thể thối rữa trong bụng, không thể tùy tiện nói ra ngoài.

“Ông nội, cháu không có gì không vui, chỉ là hôm nay cháu đi học hơi mệt.” Dòng họ Đông thế hệ trước rất đoàn kết, ông nội của Đông Chính Dương là em trai của Đông Nam Lễ, đã qua đời mấy năm trước.

Hai năm qua, anh ta bắt đầu đổi từ “Ông hai” thành “Ông nội”, chỉ là để đến lúc đó được gần gũi hơn, lấy được nhiều tài sản của gia đình hơn.

Đối phương là người hay là quỷ, ông ấy liếc mắt một cái liền có thể biết, kỳ thật ông ấy cũng biết tiểu tử này đang suy nghĩ cái gì.

Dù sao cũng là huyết mạnh của em trai ruột thịt, bình thường quá kiêu ngạo bá đạo nên ông ấy chỉ mở một mắt nhắm một mắt làm ngơ.

Nghe lời giải thích không thành thật này, Đông Nam Lễ chỉ cau mày, chắp tay sau lưng và quay trở lại phòng làm việc.

Nhìn thấy ông ấy cuối cùng cũng rời đi, Đông Chính Dương mới dám hít một hơi, nếu không phải bị bức bách không làm gì được, anh ta đã không đến đây chịu khổ.

Sắc trời dần tối, Mạc Vãn Hề biết hôm nay là ngày Đông Chính Dương ở lại với ông ngoại, vì vậy cô ấy về nhà trước rồi thay quần áo sạch sẽ chỉnh tề, sau đó cầm theo một rổ trứng gà đến đây.

Không giống như một người đã đi xa, cô ấy đến đây vào lúc nửa đêm chỉ giống như để giao đồ ăn mà thôi.

Khoảnh khắc nhìn thấy cháu gái, trong mắt Đông Nam Lễ lóe lên vẻ kích động, nhưng trước sự hiện diện của người ngoài, ông ấy chỉ có thể nói và hành động một cách thận trọng.

Nhìn rổ trứng gà, trong lòng Đông Chính Dương nhịn không được mà bĩu môi, thầm than: Nửa đêm nửa hôm lại mang trứng gà đến đây làm gì vậy? Làm ra vẻ bản thân rất hiếu thuận sao? Giả vờ giỏi thật!

Đáng tiếc người khác họ thì vẫn là người khác họ, muốn đi theo để được phân gia sản thì một cơ hội cũng không có!

Mạc Vãn Hề nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, tức giận mà nói: “Thấy tôi mà cậu còn không biết lên tiếng chào hỏi hay sao?”

Xét về tuổi tác, cô ấy đứng thứ hai trong số đám hậu bối, tuy không phải họ Đông nhưng mấy đứa em trai em gái phía dưới đều có phần sợ cô ấy.

Đông Chính Dương cũng vậy, anh ta liếc nhìn ông hai một cái, thấy sắc mặt hai người đều không được tốt, bèn khéo léo gọi một tiếng “chị”.

“Không có việc gì thì trở về phòng ngủ sớm một chút đi, đừng đứng ở đây lắc lư làm người khác đau đầu nữa.” Đông Nam Lễ lấy ngón tay chọc chọc vào giữa lông mày, chỉ muốn đưa người đi nhanh.

“…” Lại bị người khác ghét bỏ, Đông Chính Dương mấp máy môi, cuối cùng không dám nói lời nào mà rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.