Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 317: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác - Chương 317



Đông Chính Dương không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mấy bà cô khó nói chuyện này.

Bây giờ bọn họ gặp phải, anh ta chỉ có thể thầm mắng xui xẻo.

“Đâm vào ai? Sao tôi không thấy có ai bị thương cả?” Gần đây sinh viên đại học ở Bắc Kinh đang tập thể thao, dì đeo băng tay đỏ mỗi ngày đều có thể bắt được mấy tên gây rối, một ngày mấy lần đều có thể nghe được những lời nói dối như anh ta.

Nếu dì ấy có thể tin điều đó một lần nữa thì dì ấy sẽ là một kẻ ngốc.

Đông Chính Dương giả vờ xoa xoa cánh tay nói: “Tôi đã bị đâm phải, cánh tay của tôi vẫn còn đau ở đây.”

Dì ấy vươn cổ ra nhìn một lượt, sau đó vỗ mạnh vào lưng anh ta, nói: “Không có việc gì chứ? Đàn ông con trai mà sao lại mềm yếu như vậy? Cậu đừng có mà không có việc gì làm rồi đến đây làm loạn!”

Nói xong, dì ấy lại nhìn về phía Phó Thập Đông: “Nhìn cậu ấy như vậy là không có việc gì, cậu nhanh đi đi, lần sau đi xe đạp phải cẩn thận hơn.”

Đối mặt với lòng tốt của bác gái, Phó Thập Đông chân thành nói lời cảm ơn: “Cảm ơn ạ.”

Nghĩ vợ mình có khả năng đang nóng lòng chờ đợi, không còn thời gian ở bên những người này nữa, nên anh sải chân dài lên xe đạp và rời khỏi chốn thị phi này.

Đông Chính Dương ban đầu muốn ngăn cản anh lại, nhưng thân hình vạm vỡ của người bác gái đeo băng tay màu đỏ đã chặn đường anh ta, trong tuyệt vọng, anh ta không còn cách nào khác ngoài việc thực hiện một kế hoạch khác.

Diệp Ngưng Dao đợi ở lối vào tòa nhà khoa của bọn họ một lúc lâu mới đợi được Phó Thập Đông đến, thấy người đàn ông cuối cùng cũng đến, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm: “Tại sao bây giờ anh mới đến vậy?”

“Vừa rồi anh gặp phải một chút chuyện ở trên đường.” Sợ cô lo lắng, Phó Thập Đông không định nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra.

“Xe đạp hỏng sao?” Diệp Ngưng Dao cho rằng anh là đang ám chỉ cái này.

Người đàn ông cam chịu gật đầu mà không cần giải thích quá nhiều.

Cả hai đạp xe đạp đến nơi ở của Đông Nam Lễ, trên đường đi gặp Mạc Vãn Hề và Cao Thiên Vũ.

So với lần trước bọn họ có chút lúng túng làm thân thì lần này Diệp Ngưng Dao rõ ràng cảm nhận được giữa bọn họ có chút ngọt ngào.

Bốn người vừa nói vừa cười bước vào nhà, còn có rất nhiều người khác của gia đình đã đến.

Hôm nay, Đông Nam Lễ chỉ mời những người thuộc thế hệ cháu chắt nhằm thúc đẩy mối quan hệ giữa thế hệ trẻ.

Khi mọi người nhìn thấy Phó Thập Đông đến, nụ cười trên khuôn mặt của bọn họ nhạt đi một chút.

Cho đến nay, bọn họ vẫn chưa nghe nói ông cụ đã cho anh bất cứ thứ gì, vì vậy mọi người đều nghĩ rằng tài sản của ông cụ vẫn chưa ở trong tay của Phó Thập Đông.

Tuy mỗi người trong số bọn họ không biểu hiện nhiệt tình lắm, nhưng bọn họ vẫn có thể để vài phần thể diện.

Đông Nam Lễ nhìn quanh sân một vòng, thấy Đông Chính Dương là người duy nhất trong đám hậu bối chưa đến, liền đen mặt trầm giọng hỏi: ” Chính Dương đâu? Tại sao nó không đến?”

Thấy mọi người đều im lặng không lên tiếng, em gái Đông Chính Dương đành phải đứng dậy giải vây cho anh trai mình: “Anh trai cháu có chút việc, lát nữa anh ấy sẽ đến.”

Vừa dứt lời, thanh âm của anh ta từ ngoài cửa truyền đến: “Ông nội, thật xin lỗi, cháu có chuyện nên đến chậm!”

Mọi người nghe thấy tiếng thì nhìn sang, trong giây lát cả Phó Thập Đông và Diệp Ngưng Dao cũng quay lại nhìn, bản thân Đông Chính Dương rất sửng sốt, anh ta cũng nhận ra bọn họ.

“Tại sao mấy người lại ở đây?”

“Mấy đứa quen nhau à?” Đông Nam Lễ nhướng mày, lúc này mới hiểu ba người bọn họ học cùng trường, ông ấy vẫy tay ra phía cửa, nói: “Chính Dương, lại đây, ông giới thiệu với cháu một chút.”

Đông Chính Dương có linh cảm không lành, anh ta chậm rãi bước tới, vẻ kiêu ngạo thường ngày đã biến mất từ lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.