Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 36: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác - Chương 36



Phó Thập Đông dùng chiếc đũa gắp lên một miếng nhỏ nếm thử vị mặn, cuối cùng hài lòng đặt đũa xuống để xem bột lên men như thế nào.

“Chú, phần của cháu chú cứ ăn đi.” Mỗi lần trong nhà có gì ngon, chú đều nhường cho bọn họ ăn, lúc trước Phó Viện còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại cô bé biết rõ, chú không phải không thích ăn mà là luyến tiếc nên mới không ăn.

Đối mặt với cô cháu gái đột nhiên hiểu chuyện như vậy, Phó Thập Đông dùng cổ tay xoa tóc của cô, an ủi nói: “Không, chú không thích ăn món này.”

“Vậy để cháu làm bánh bao cho chú.” Ở nông thôn, trẻ con bảy tám tuổi đã học được nhóm lửa nấu cơm, Phó Viện vì hoàn cảnh gia đình nên trưởng thành sớm, những việc như làm bánh bao đối với cô bé là rất bình thường.

“Để chú tự lo, cháu đi đón anh trở về đi.” Anh trở về cũng không có gặp lại Phó Niên, Mạnh Tiểu Vĩ kia còn nằm ở bệnh viện, anh cũng không lo lắng cháu mình sẽ gây rắc rối gì ở bên ngoài.

“Được, cháu đi ngay.” Phó Viện chạy lon ton ra khỏi nhà, một lúc sau liền biến mất.

Ước chừng đủ thời gian, Phó Thập Đông bắt đầu nhào bột bánh bao, anh dùng bàn tay rộng nhào cục bột trắng như tuyết, vô tình tạo nên hình ảnh tương phản trắng đen.

Vừa lúc Diệp Ngưng Dao được Phó Viện dẫn vào nhà, tình cờ được nhìn thấy vẻ ngoài hiền hòa của anh.

Trong kí ức của nguyên chủ, thời đại này hầu như việc nấu ăn đều do phụ nữ làm, đây là lần đầu tiên Diệp Ngưng Dao nhìn thấy đàn ông nấu ăn, trong mắt tràn đầy tò mò.

“Chú, xem ai tới này? Cháu ở bên ngoài gặp được chị Diệp, chị ấy nói muốn tới nhà mình ăn tối.”

Phó Thập Đông ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ý cười của cô, anh nhanh chóng né tránh tầm mắt kia, nói: “Hôm nay trên đội không có việc gì à?”

“Không có việc gì, anh đang làm gì đấy? Đây là bữa tối của chúng ta sao?” Diệp Ngưng Dao tiến đến bên người anh dò xét phía dưới, bánh bao thịt trắng tinh, xem ra anh rất đầu tư cho bữa ăn này.

“Không phải.” Phó Thập Đông trực tiếp đánh nát suy nghĩ tự mình đa tình của cô, nói đúng sự thật: “Tôi không mua được khăn tay, dùng mấy cái bánh bao này thay thế cho nó có được không?”

Diệp Ngưng Dao vốn muốn nói không, nhưng nghĩ đến sự kiên trì của anh, lời nói ra đến miệng cô lại nuốt trở vào.

“Được rồi, khăn tay của tôi không đáng bao nhiêu, xem ra tôi được hời rồi.”

Thấy cô tới gần, Phó Thập Đông tăng tốc độ trên tay, hy vọng ngọn lửa tà ác trong cơ thể sẽ nhanh chóng bị dập tắt.

Diệp Ngưng Dao không nhận thấy sự khác thường của anh , lúc này tất cả sự chú ý của cô đều đổ dồn vào mấy cái bánh bao.

Những chiếc bánh bao thịt tròn trịa dưới bàn tay của anh được xếp thành hàng rất dễ thương.

Củi trong lò kêu lách tách, Phó Thập Đông đặt những chiếc bánh đã gói vào nồi hấp.

Không quá mười phút, một mùi thịt nồng đậm từ trong nồi chậm rãi bay vào trong không khí, Diệp Ngưng Dao bất giác hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy một cỗ đói bụng mãnh liệt.

Cô và Phó Viện ngồi bên cạnh sốt sắng chờ đợi giây phút bánh chín.

Loại cảm giác này làm cho Diệp Ngưng Dao cảm thấy mới lạ, thầm nghĩ cô sống qua ba ngàn năm nay mà đây là lần đầu tiên có cảm giác muốn ăn đến như vậy.

Vừa mở nắp nồi ra, mùi bánh bao thịt bốc khói lập tức xông vào mũi.

Diệp Ngưng Dao âm thầm nuốt nước bọt hỏi: “Tôi có thể nếm thử không?”

“Được.” Phó Thập Đông gắp một cái bánh bao trên nồi hấp vào trong một chiếc bát tô, đẩy chúng đến trước mặt cô, “Tất cả đều là của cô.”

“Cảm ơn.” Diệp Ngưng Dao vui vẻ dùng đũa gắp một cái bỏ vào trong bát của Phó Viện, sau đó mới gắp cho mình một cái nữa.

Vừa cắn xuống, nước thịt béo ngậy trong bánh tràn ngập vị giác, mùi thơm nồng của thịt heo và mùi thơm của củ cải quyện vào nhau, thơm mà không ngấy.

Cô hơi nheo mắt lại, ăn đến vẻ mặt say mê, bộ dáng mèo con tham lam này lọt vào trong mắt Phó Thập Đông, khóe miệng của anh liền nở một nụ cười ôn hòa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.