Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 79: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác - Chương 79



“Đổi cho mọi người một chút thì cũng không sao, nhưng những điều không hay tôi sẽ nói trước, sau này nếu có ai lợi dụng chuyện này để gây chuyện sau lưng, đừng trách tôi trở mặt từ chối người ta. Nếu sau này mọi người đến đây để đổi thuốc thì cũng đừng nghĩ đến.”

Sau khi nói ra lời cảnh báo này, Chu Quyên ngay lập tức hiểu ý của cô nên cô ấy vỗ ngực đảm bảo nói: “Đừng lo lắng, cô cứ yên tâm, nếu bất kỳ ai trong chúng tôi làm điều gì trái đạo đức, ngay cả khi cô không nói thì những người khác cũng sẽ không đứng nhìn.”

“Phải! Không ai trong chúng tôi sẽ như vậy cả!”

Lần này bọn họ có việc nhờ người ta, nên dù trong hoàn cảnh nào cũng không thể làm chuyện vô ơn đó.

Có sự đảm bảo này, Diệp Ngưng Dao không làm khó dễ người khác nữa, cô lấy thức ăn và đổi thuốc cho bọn họ.

Còn về việc những người này có thực hiện lại lời hứa hôm nay hay không, điều đó phụ thuộc vào việc bọn họ có còn muốn mua viên thuốc này hay không.

Lúc này, ở thành phố Bắc Kinh cách xa vạn dặm.

Cầm một lá thư trên tay, Tiền Thục Hoa bước nhanh về phía nhà máy sản xuất máy móc hạng nặng.

Chú Điền, bảo vệ cửa thấy bà ấy đi tới, không nhịn được rụt rụt bả vai lại, trên mặt lộ ra nụ cười giả lả: “Giám đốc Tiền, cô tới tìm giám đốc nhà máy chúng tôi sao?”

“Những người khác đâu? Bọn họ đang ở trong nhà máy sao?” Sắc mặt Tiền Thục Hoa âm trầm, nụ cười thường ngày không còn nữa, bà ấy không để ý bản thân đang hù dọa ông già trước mặt không hề nhẹ.

Trong nhà máy sản xuất máy móc của bọn họ, ai cũng biết vợ của giám đốc là một con hổ cái, khi bà ấy không tức giận thì tươi cười chào đón, khiến người ta như tắm gió xuân.

Nhưng một khi đã nổi giận, không ai dám thở mạnh, sợ lỡ giẫm phải sấm sét.

Nhìn tư thế này, trong lòng chú Điền đã thầm thắp hương cầu nguyện cho giám đốc Diệp, chỉ mong giám đốc Tiền có thể vì tình cảm vợ chồng bao nhiêu năm sống chung mà khoan dung hơn.

“Giám đốc nhà máy đang ở trong văn phòng. Thời gian này chắc là mới họp xong.”

Tiền Thục Hoa còn không biết rằng hình ảnh hổ cái của bà ấy đã ăn sâu vào lòng mọi người, bà ấy tạm biệt và đi thẳng qua người bảo vệ rồi hướng đến văn phòng.

Trong phòng làm việc, Diệp Chính Ngôn liên tục hắt xì vài cái, vừa muốn đứng dậy rót cho mình một chén nước nóng cho ấm người thì cửa phòng làm việc “phanh” một tiếng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Không ai khác dám làm điều này ngoại trừ vợ ông ấy.

“Em làm sao vậy? Ai đắc tội em hay sao?” Nhìn thấy sắc mặt của vợ mình không tốt, Diệp Chính Ngôn vô cùng kinh hãi.

“Anh nhìn xem cái này đi.” Tiền Thục Hoa đập “Bang” phong bì trong tay xuống bàn, sau đó ngồi xuống ghế sô pha cầm cốc trà trên bàn lên uống “ừng ực ừng ực” mấy ngụm nước sôi, cố nén lửa giận trong lòng.

Diệp Chính Ngôn cầm bức thư lên và mở ra xem, đôi lông mày vốn đang căng ra dần dần nhíu lại, cuối cùng ông ấy đóng bức thư lại với vẻ mặt không rõ.

“Lúc đầu tôi đã nói không muốn Dao Dao về nông thôn tìm Giang Hoài, nhưng một đám các người đều không nghe, hiện tại hai đứa ở đó đã chia tay rồi, cho dù chúng ta có muốn hỏi rõ ràng cũng không được!”

Là cha mẹ, hai vợ chồng là người hiểu rõ tâm tư của con gái mình nhất, nếu không có chuyện gì xảy ra, Diệp Ngưng Dao sẽ không thể dễ dàng chia tay với Giang Hoài được.

Đó là lý do tại sao bọn họ lại lo lắng.

“Anh sẽ viết thư cho Giang Hoài để hỏi một chút.” Diệp Chính Ngôn đi tới bên cạnh vợ, vỗ vỗ bả vai trấn an: “Em cũng đừng lo lắng quá, có thể hai đứa vừa mới xảy ra mâu thuẫn nhỏ thôi, không sao cả, có thể bây giờ cả hai đã hòa thuận với nhau rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.