Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Chương 92: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác - Chương 92



“Cô đi về nhà trước đi, một mình tôi đi tìm là được rồi, trên núi có sói.”

Mặc cho anh khuyên bảo, Diệp Ngưng Dao như hoàn toàn không nghe thấy gì cả mà lướt qua người anh, lập tức đi hướng về phía núi Tiên Đào để kiếm Viên Viên.

Thấy cô hành động theo ý của mình, Phó Thập Đông bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể theo sát phía sau cô để đảm bảo sự an toàn cho cô.

Dưới màn đêm bao phủ, núi Tiên Đào lại càng thêm thần bí, bốn phía đều có mùi hương của hoa tỏa ra nồng đậm, Diệp Ngưng Dao hít một hơi thật sâu, pháp khí trong thần thức phiếm lục quang óng ánh như ẩn như hiện.

Khí tức ở đây rất thuần khiết, cô cũng không có cảm giác được sự nguy hiểm, hai người sóng vai song song với nhau đi tìm kiếm, đi thẳng đến giữa sườn núi vẫn là không hề nhìn thấy ai.

“Anh nói xem rốt cuộc con bé đã đi đâu được cơ chứ?” Trong khoảng thời gian ở chung này, Diệp Ngưng Dao và Phó Viên đã có cảm tình rất sâu đậm với Phó Viện, nếu Phó Viện thật sự xảy ra chuyện gì, vậy khoảng thời gian Phó Thập Đông hắc hóa cũng không còn xa.

“Đừng lo lắng, con bé rất thông minh.” Những lời này là an ủi cô, cũng là an ủi chính mình.

Phó Thập Đông cầm đuốc chiếu sáng bóng đêm tối như mực này, phía trước cách đó không xa có một cạm bẫy do thợ săn đào, còn không đợi anh lên tiếng nhắc nhở, Diệp Ngưng Dao vô thức di chuyển về phía sau hai bước, một người bất ổn cả người ngửa ra sau.

Anh nhanh tay lẹ mắt đi ôm cô, kết quả cũng rơi vào trong cạm bẫy này.

Dưới tình thế cấp bách, anh đành phải vươn cánh tay dài bảo vệ người trong ngực, tranh thủ giảm bớt thương tổn đến mức nhẹ nhất.

Cạm bẫy là do những người thợ săn đào, rất sâu, khi hai người rơi xuống đất, Phó Thập Đông nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.

Cảm nhận được từ lồng ngực anh phát ra tiếng đau đớn, Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện mình được anh gắt gao bảo vệ vào trong ngực.

“Cô có bị thương không?” Phó Thập Đông cúi đầu bình tĩnh nhìn cô, giữa hai hàng lông mày đều là lo lắng.

“Tôi không sao.” Cô có pháp khí hộ thể, cho dù bị thương cũng sẽ nhanh chóng khôi phục.

“Còn anh thì sao? Anh có bị thương không?”

“Tôi cũng không sao.” Người đàn ông nói dối mà sắc mặt không đổi, cánh tay phải đau đến thấu tim, anh nghi ngờ là đã bị trật khớp.

Thấy anh không giống là nói dối, Diệp Ngưng Dao thoát ra từ trong ngực anh, đầu tiên là nhặt đèn pin trên mặt đất lên, sau đó quan sát bốn phía.

Ánh đèn yếu ớt phối hợp với ánh trăng mông lung bên ngoài, làm cho cô đối với tình huống trước mắt có sự hiểu biết nhất định.

Cái hố này được đào thật là sâu!

“Làm thế nào chúng ta có thể đi ra ngoài được đây?”

Phó Thập Đông nhịn đau từ trên mặt đất ngồi dậy, ngọn đuốc đã bị dập tắt.

Nhìn thấy độ cao này, cánh tay của anh vẫn còn bị thương, khả năng họ leo lên gần như bằng không.

“Chỉ có thể chờ ngày mai có người đến thì may ra chúng ta sẽ được cứu.”

“Đêm nay chúng ta sẽ bị nhốt ở chỗ này sao?” Diệp Ngưng Dao không khỏi kinh ngạc lên tiếng, cô thật sự là quá xui xẻo! Chẳng lẽ là cô không bị tên vô lại kia nhục nhã thành công nên bị trừng phạt ư?

Nghĩ đến khả năng này, cô có loại xúc động muốn mắng người!

“Ừm, chỉ có thể là như vậy.” Phó Viện còn đang ở nơi nào đó sống chết chưa rõ, Phó Thập Đông ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời trên đỉnh đầu với vẻ mặt ngưng trọng.

Lý trí nói cho anh biết, hiện tại làm cái gì cũng là vô ích, điều duy nhất anh có thể làm là bảo toàn thể lực, ứng phó với tình huống bất ngờ có khả năng gặp phải đêm nay.

Không muốn nghe thấy nhất chính là câu trả lời này, Diệp Ngưng Dao kiệt sức, vô lực ngồi xuống đất: “Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?”

“Không có.”

Hai người tiếp nhận sự thật, mỗi người ngồi một bên, duy trì một khoảng cách nhất định.

Có thể là bị kí.ch thí.ch quá nhiều, trong lòng quá mệt mỏi, Diệp Ngưng Dao ngồi một chút đã ngủ gật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.