Thấy cô ngủ thiếp đi, Phó Thập Đông cởi áo khoác ra thật cẩn thận khoác lên người cô, sau đó kề sát vào cô nhắm mắt lại ngủ say.
Ban đêm nhiệt độ vẫn rất thấp, trong giấc ngủ, Diệp Ngưng Dao bất giác khép quần áo trên người lại, cả người cuộn mình cùng một chỗ.
Đúng lúc cô đang ngủ say, mưa to như hạt đậu rơi xuống nện lên mặt cô, không khí bắt đầu lạnh hơn khiến cho cô trong nháy mắt tỉnh táo lại.
“Tại sao trời lại mưa chứ?”
“Có thể là mưa rào.” Phó Thập Đông đem cái áo khoác kia che lên đ.ỉnh đầu cô, còn anh thì bị mưa xối xuống người ào ạt.
Mưa càng ngày càng lớn hơn, Diệp Ngưng Dao giơ cao cánh tay, kéo anh trú vào áo khoác che trên đỉnh đầu: “Mưa lớn như vậy, anh sẽ bị cảm đấy.”
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người dán đầu vào nhau, mập mờ giống như dây leo chậm rãi quanh quẩn giữa bọn họ.
“Cái này cũng không thể trách anh được.” Hơi thở ấm áp phà lên gò má mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo, có lẽ tất cả là do cô liên lụy đến anh nói không chừng.
Giờ khắc này, Diệp Ngưng Dao lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ mục đích của mình, nếu cưới cô, người đàn ông này sau này so với miêu tả trong sách có khi nào lại còn thê thảm hơn không, nên làm sao bây giờ?
Ý niệm này chỉ chợt lóe lên đã bị cô phủ định ngay lập tức.
Người định thắng thiên, cô không tin mình sẽ không chống lại sự đùa bỡn của ông trời.
Nước mưa rơi trên mặt đất, rất nhanh mặt đất chảy ra một vòng vũng nước, chung quanh chậm rãi trở nên lầy lội không chịu nổi, áo khoác màu lam đã không chịu nổi mưa to tập kích, xuyên thấu áo khoác, trên người bọn họ dần dần ướt đẫm.
Bốn phía nơi này đều là đất vàng, căn bản không có chỗ trú mưa, Diệp Ngưng Dao hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, quần áo dán trên người đặc biệt dính dính, lại còn lạnh như băng.
Cô dùng hai tay ôm chặt bả vai, hàm răng trắng nõn không nhịn được mà run rẩy.
“Anh có thể ôm tôi không?” Trời quá lạnh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không bị đóng băng chết mà cũng sẽ vì vậy mà sinh ra bệnh nặng, cô tuyệt đối không thể nhận thua, bằng không những nỗ lực lúc trước đều sẽ trở nên uổng phí.
Sắc mặt cô tái nhợt, cánh môi vốn màu đỏ anh đào đã dần trở nên tím tái, Phó Thập Đông chỉ giãy dụa trong nháy mắt liền dùng cánh tay còn chưa bị thương ôm lấy bả vai cô rồi ôm người vào trong ngực.
Cằm của anh đặt lên đ.ỉnh đầu cô, dịu dàng an ủi: “Chúng ta sẽ không sao.”
Cảm thụ được sự nóng bỏng trước lồng ngực của anh, Diệp Ngưng Dao bất giác ôm chặt lấy thắt lưng anh, muốn tìm kiếm hơi ấm.
Cô nam quả nữ ôm nhau, vốn làm cho bầu không khí càng thêm mập mờ không rõ, mà cô hiện tại lại không hề có sự đề phòng nào mà lại càng kề sát anh hơn, chỉ cần là một người đàn ông bình thường đều sẽ chịu không nổi.
Yết hầu Phó Thập Đông khẽ động, tận lực xem nhẹ việc cơ thể bắt đầu trở nên khô nóng điên cuồng chạy loạn trong cơ thể.
Thân thể rốt cuộc cũng không còn lạnh như băng như vậy, Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu lên định cảm ơn anh, cánh môi trong lúc vô tình nhẹ nhàng lướt qua hai má anh, hai người đều sửng sốt, trong nháy mắt đỏ mặt.
“Phó Thập Đông, tôi gả cho anh nhé, được không?” Trong giọng nói mềm mại của cô mang theo một chút âm thanh mũi, bầu không khí như vậy là một cơ hội tuyệt vời, cô không muốn bỏ lỡ.
“Tại sao cô lại muốn gả cho tôi?” Nghi vấn này giấu ở trong lòng anh đã rất lâu rồi, Phó Thập Đông chăm chú nhìn cô muốn nghe cô trả lời cho anh biết một đáp án chân thật nhất.
Anh ta sẽ không tự mình đa tình nghĩ rằng cô ấy thích mình.
Thế là mưa dần dần nhỏ đi, Diệp Ngưng Dao đối diện với tầm mắt của anh thản nhiên cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tìm không ra một tia ngụy trang: “Bởi vì anh là người đáng giá phó thác cả đời.”