Thập Niên 70 - Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn

Chương 17: 17: Lãng Tử Quay Đầu




Tuy là người sống lâu rồi, chuyện hiếm lạ gì cũng có thể thấy, nhưng ai có thể nghĩ đến thằng út lười từ nhỏ đến lớn của nhà họ Giang thế mà lại có ngày tham gia lao động chứ.

Hiếm lạ, thật sự là hiếm lạ.

Lần này đại đội Dương Liễu lại có náo nhiệt để xem, Giang gia này đúng thật là càng ngày càng có ý tứ, mấy ngày hôm trước mới bị con gái nhà đại đội trưởng lui hôn, giờ cái kẻ suốt ngày lười biếng ở nhà lại chịu đi ra làm việc, cũng không biết định làm cái gì.

Có người nói là Giang Ngọc Sơn ở nhà ăn chơi hơn hai mươi năm, đột nhiên lương tâm phát hiện, chuẩn bị thay đổi triệt để, một lần nữa làm người.

Cũng có người nói, Giang lão thái thái ở nhà kêu trời khóc đất, tuyên bố nếu Giang Ngọc Sơn lại không chịu làm việc, bà ta sẽ tìm sợi dây thừng treo cổ ở cửa phòng luôn.

Còn có người nói! ! Những người này bịa chuyện đến ra dáng ra hình, một đám đều làm như là tận mắt mình nhìn thấy vậy.

Giang Ngọc Sơn hồn nhiên nhìn những người quan sát mình, cười tủm tỉm chào hỏi.

Tục ngữ nói duỗi tay không đánh gương mặt cười, những người này sau lưng có khinh bỉ Giang Ngọc Sơn như thế nào, giờ phút này cũng sẽ không đem cảm xúc chân thật hiện ra trên mặt.

Đi theo phía sau, tâm tình người một nhà Giang Đại Lực có thể nói là thập phần phức tạp.

Nhớ năm đó bọn họ vì muốn chú út chịu đi làm việc, khi cúi đầu làm thấp, khi lời lẽ nặng nề chỉ trích, mà nó vẫn không dao động.


Vốn định trông cậy vào Giang lão thái thái, nhưng lão thái thái ngày thường đối với mấy đứa con khác đều hung dữ, ở trước mặt thằng con út lại ngoài mạnh trong yếu, mắng chửi vô số lần nhưng chưa bao giờ ra tay động thủ.

Đến mẹ ruột còn quản không được, Giang Đại Lực là anh trai, càng không có biện pháp đối với Giang Ngọc Sơn.

Hiện giờ bọn họ đã quen với việc trong nhà dưỡng một người rảnh rỗi, Giang Ngọc Sơn lại muốn xuống ruộng làm việc, cũng không biết trong đầu nó rốt cuộc định làm cái gì.

Bất quá việc này đối với người nhà họ Giang mà nói, khẳng định là sự kiện đáng giá cao hứng, Giang Ngọc Sơn ăn không nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc phải hồi báo người trong nhà rồi.

Giang Đại Lực cũng không cầu em mình kiếm được nhiều công điểm, chỉ cần nó có thể kiếm đủ để nuôi sống chính bản thân là được.

Náo nhiệt cũng đã xem xong rồi, mọi người lại bắt đầu suy đoán xem Thủy Hoành Sinh sẽ an bài cho Giang Ngọc Sơn làm việc gì.

Trong mắt nhóm xã viên, giờ phút này Giang Ngọc Sơn cũng giống hệt thời điểm đám thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, làm gì cũng không được, bất quá ít nhất là mấy thanh niên trí thức đó tốt xấu gì còn biết nghe lời, sau khi đến nơi này cũng không dám gây sự, việc được phân cho dù làm không tốt nhưng dù sao thì người ta còn nghiêm túc làm.

Giang Ngọc Sơn thì khác, cậu ta xem như là địa đầu xà, đừng nhìn bộ dáng cả ngày tươi cười, tiểu lưu manh này tâm địa gian giảo, không chú ý một chút là bị nó hố ngay.

Cho nên những người này không ai nguyện ý cùng Giang Ngọc Sơn làm việc.

Bao gồm cả Giang Đại Lực cùng Ngô Xuân Hồng.

Cả nhóm người này ngẩng đầu nhìn trời, tránh ánh mắt Thủy Hoành Sinh, chỉ sợ bị Thủy Hoành Sinh liếc mắt một cái điểm đến tên mình.

Nhưng mà chờ đến khi Thủy Hoành Sinh phân cho Giang Ngọc Sơn công việc nuôi heo, đám người một mảnh ồ lên, lập tức liền có người nhảy ra nói: “Đội trưởng, ông có lầm hay không, việc nuôi heo đều là giao cho phụ nữ làm, ông bảo một đại nam nhân đi làm, thật là khiến người khác cười rụng cả răng.

”Giang Ngọc Sơn chậm rì rì mở miệng: “Chị dâu Vương, chị còn không đến 40 tuổi mà đã rụng răng, đây là điển hình của việc thiếu Canxi, tôi thấy chị nên mua thêm ít xương heo về bồi bổ đi.

”Bên cạnh truyền đến từng đợt cười nhẹ, chị Vương này nghiến răng, tiểu lưu manh thật đúng là điển hình nghe không hiểu tiếng người.

Cười đủ rồi, lại có người mở miệng: “Giang Ngọc Sơn, cậu cùng cánh phụ nữ đoạt việc có ngượng không.

”Giang Ngọc Sơn khẳng định là không ngượng ngùng, bất quá lúc này Giang Đại Lực cùng Ngô Xuân Hồng đều hận không thể cách chú út xa một chút, không nghĩ thừa nhận nó là người Giang gia.

Giang Tuấn Hiền càng là ngốc lăng, đứng ra nói: “Chú ba, chú không thể như vậy.


”Giang Ngọc Sơn liếc mắt nhìn cháu mình : “Chú sao không thể như vậy? Việc này đàn ông hay phụ nữ làm thì có gì khác nhau, chẳng lẽ mấy người còn đi kỳ thị giới tính.

”Thế này đi, dù sao việc nuôi heo hàng ngày đều cần hai người cùng làm, nếu sợ tôi đoạt việc của mọi người, vậy để đại đội trưởng tìm thêm hai người nữa để làm cùng tôi, tôi không ngại nha.

Thủy Hoành Sinh sao không biết thằng nhóc này suy nghĩ cái gì, người càng nhiều, nó càng có thể lười biếng, đương nhiên là không ngại rồi.

Ông hướng về phía đám người ầm ĩ vẫy vẫy tay: “Các xã viên, đồng chí Giang Ngọc Sơn đã có tư tưởng giác ngộ như vậy, chúng ta là nên cho cơ hội sửa đổi, nếu đồng chí ấy muốn đi nuôi heo, tôi kiến nghị nên để thử xem, nếu là làm không được, nuôi heo không tốt, tôi lập tức cho thay người.

”Mọi người vẫn là có phê bình kín đáo, nhưng không ai đứng ra phản đối.

Thủy Hoành Sinh lại nói: “Hiện tại còn thiếu một người nữa, vậy để đồng chí Dương Thanh Thanh đến làm đi.

”Dương Thanh Thanh là nàng dâu mới từ thôn bên cạnh gả tới, trước đó không lâu mới có thai, để cô ấy đi nuôi heo là thích hợp.

Dương Thanh Thanh cúi đầu, đỏ mặt, cắn môi nhẹ giọng nói câu gì đó.

Thủy Hoành Sinh nhíu mày nói: “Cháu nói cái gì? Lớn tiếng chút.

”Dương Thanh Thanh mặt lại càng đỏ.

Lúc này, chồng cô ấy, Lý Kiến Hoa mở miệng nói: “Đội trưởng, vợ cháu không muốn đi chăm heo, bác cho cô ấy đi sân phơi lúa làm việc đi ạ.

”Hắc, này thật đúng là kỳ quái, ngày thường việc nuôi heo này là một đám phụ nữ đều muốn đoạt phá đầu, Thủy Hoành Sinh để Dương Thanh Thanh đi làm, vậy mà lại cự tuyệt.


Bất quá Thủy Hoành Sinh cũng không bắt buộc, ông lại gọi tên người khác, kết quả người nọ cũng không muốn.

Thủy Hoành Sinh còn có cái gì không rõ, Giang Ngọc Sơn ở bên ngoài thanh danh không được tốt lắm, mấy nữ đồng chí này đều không muốn làm việc cùng cậu ta.

Kể cả bản thân họ có nguyện ý thì đàn ông trong nhà cũng không vui.

Thủy Hoành Sinh rất là đau đầu nhìn Giang Ngọc Sơn liếc mắt một cái.

Xem chuyện tốt mình làm đi!Giang Ngọc Sơn cảm thấy chính mình thật sự vô tội, anh lại không phải hồng thủy mãnh thú, những người này sợ như vậy làm cái gì.

Tuy nói anh có hơi lười, da mặt có hơi dày một chút, nhưng vẫn còn có tiết tháo, đối với mấy nữ đồng chí trong thôn đều rất tôn trọng, việc hái hoa ngắt cỏ đều chưa từng làm bao giờ, vô duyên vô cớ bị coi là tiểu lưu manh.

Bất quá đối với mấy thứ hư danh anh cũng không thèm để ý, thanh danh cũng không lấp đầy bụng đói được, nó là thứ không đáng tiền nhất.

Thủy Hoành Sinh trầm mặt hỏi: “Việc nuôi heo này không ai muốn nhận đúng không?”Các nữ đồng chí đứng đây đều rối rắm thật sự, mấy người lớn tuổi chút thật ra không để bụng thanh danh Giang Ngọc Sơn, vừa mới chuẩn bị đứng ra, Thủy Hoành Sinh tức giận nói: “Nếu mọi người đều không muốn đi, vậy để Thủy Đào làm đi.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.