Thập Niên 70 - Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Từ Hôn

Chương 44: 44: Bị Bắt Gặp




Giang Tuấn Hiền hơi nhớ lại, trong đầu xuất hiện bộ dáng Trần Tiểu Liên.

Trong ấn tượng, cô gái này thực an tĩnh, thời điểm làm việc cũng không nói nhiều lắm, bị người trong thôn trêu ghẹo cũng sẽ không cãi lại, chỉ biết đỏ mắt ủy khuất, vẫn là anh đã giải vây giúp.

Giang Tuấn Hiền thở dài nhẹ nhõm một hơi, thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng.

“Nguyên lai là Trần thanh niên trí thức, cô ở chỗ này làm gì thế.

”Nước mắt Trần Tiểu Liên lại rào rào chảy xuống, thanh âm cũng lớn hơn so với vừa rồi rất nhiều, cô khóc đến phi thường thương tâm, phi thường tuyệt vọng.

Giang Tuấn Hiền luống cuống tay chân, nhịn không được muốn tiến lên quan tâm, vội la lên nói: “Trần thanh niên trí thức, đừng khóc, có chuyện gì thì từ từ nói, có ai bắt nạt cô phải không?”Lúc này, Giang Tuấn Hiền mới chú ý thấy quần áo Trần Tiểu Liên có chút loạn, trên quần bị rách một chỗ rất lớn, có thể thấy loáng thoáng cái chân trắng bóng bên trong.

Giang Tuấn Hiền vội vàng quay người đi, tuy rằng hiện tại thấy cũng không rõ, nhưng vẫn nên phi lễ chớ coi.

“Không có ai bắt nạt tôi cả!” Trần Tiểu Liên khóc lên, nhưng lại hạ thấp thanh âm nói: “Giang đại ca, vừa rồi tôi không cẩn thận trẹo chân, anh có thể đến ký túc xá thanh niên trí thức, gọi giúp một thanh niên trí thức tới đưa tôi trở về không?”Giang Tuấn Hiền không chút suy nghĩ nói ngay: “Để tôi đưa cô về nhé.

”Trần Tiểu Liên lắc lắc đầu: “Hai chúng ta cùng nhau trở về thế này nhất định sẽ bị những người khác hiểu lầm, anh đi tìm Cố thanh niên trí thức đi, cô ấy khẳng định sẽ hỗ trợ.

”Giang Tuấn Hiền lắc đầu: “Không được, sao có thể để cô ở lại nơi này một mình được.

”“Nhưng mà hai chúng ta như vậy thật sự sẽ khó giải thích lắm.

”Giang Tuấn Hiền không sợ gì cả: “Chúng ta đi ngay, ngồi thẳng, không thẹn với lương tâm, không cần để ý cái nhìn của người khác, để tôi đưa cô về, Trần thanh niên trí thức, cô ở lại đây một mình rất nguy hiểm.

”Tuy rằng người trong thôn bọn họ thuần hậu chất phác, nhưng không đại biểu không có những kẻ tâm tư đen tối, không nhìn thấy thì thôi, nhưng giờ gặp được Trần Tiểu Liên bị thương, anh nói cái gì cũng sẽ không để cho cô ấy ở bên ngoài một mình.


Giang Tuấn Hiền cởi áo khoác ra, ngượng ngùng chỉ chỉ vào quần của Trần Tiểu Liên: “Lấy để che lại một chút đi.

”Trần Tiểu Liên cắn môi nhìn chằm chằm một hồi lâu, lấy hai tay lau nước mắt chưa khô trên mặt.

Nhận lấy áo khoác, hít hít mũi hỏi Giang Tuấn Hiền một vấn đề.

“Giang đại ca đối với cô gái nào cũng đều tốt như vậy sao?”Giang Tuấn Hiền lắc đầu: “Không phải là tôi đối xử tốt với các nữ đồng chí, chỉ là tôi thấy mọi người cần sự trợ giúp, thấy mọi người chịu khổ, tôi không có biện pháp chỉ khoanh tay đứng nhìn được.

”Trần Tiểu Liên thở dài một hơi, dùng một loại ngữ khí đặc biệt bất đắc dĩ nói: “Giang đại ca, anh là người tốt, anh không nên quan tâm tôi như vậy.

”“Việc này đổi lại là bất kỳ ai bắt gặp, đều nhất định sẽ hỗ trợ, đắc tội rồi.

”Giang Tuấn Hiền tiến lên đem người từ trên mặt đất nâng dậy, chuẩn bị đưa Trần Tiểu Liên trở về.

Đúng lúc này, ngoài bìa cánh rừng truyền tới những tiếng bước chân, còn có ánh sáng phát ra từ cây đuốc.

Trần Tiểu Liên trở nên khẩn trương, hơi dùng sức kéo lấy ống tay áo Giang Tuấn Hiền.

Giang Tuấn Hiền an ủi nói: “Đừng sợ, chúng ta trước đừng lên tiếng, đợi mọi người đi rồi lại đi ra ngoài.

”Lúc này, ánh sáng càng ngày càng gần, cùng với vài đạo thanh âm: “Chúng ta vào trong rừng tìm Trần thanh niên trí thức đi.

”“Cô ấy chắc là không ở bên trong, nếu không, chúng ta kêu hai tiếng xem sao.


”“Đừng, bị người ta nghe thấy sẽ ảnh hưởng không tốt, vẫn là vào xem đi.

”Nghe thấy đoạn đối thoại, trong lòng Giang Tuấn Hiền vui vẻ, nói với Trần Tiểu Liên: “Là mấy thanh niên trí thức, chúng ta đi ra ngoài đi.

”“Vâng ạ.

” Trần Tiểu Liên nở nụ cười, nhờ Giang Tuấn Hiền nâng đỡ chậm rãi đi ra ngoài cánh rừng.

Đột nhiên, Trần Tiểu Liên không biết bị vướng vào cái gì, lảo đảo một cái ngã xuống mặt đất, khi té ngã, cô ta nắm chặt cánh tay Giang Tuấn Hiền, không có phòng bị nên Giang Tuấn Hiền bị kéo ngã theo.

Hai người ôm nhau, lăn làm một đoàn, vừa vặn bị thanh niên trí thức đi vào trong rừng thấy.

Mấy thanh niên trí thức nhất thời mở to mắt, cùng kêu lên nói: “Hai người đang làm cái gì?”“Không phải, mọi người nghe tôi giải thích.

” Tình cảnh này thật sự làm cho người khác hiểu lầm, Giang Tuấn Hiền biết nếu mình không nói rõ thì không xong rồi.

Thời điểm anh đang muốn giải thích, Trần Tiểu Liên đột nhiên khóc lên: “Giang đại ca, làm sao bây giờ? Chuyện hai chúng ta bị người ta phát hiện rồi, Giang đại ca, làm sao bây giờ!”Biểu tình trên mặt Giang Tuấn Hiền rốt cuộc xuất hiện vết nứt, khó có thể tin nhìn Trần Tiểu Liên, hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói cái gì.

……Buổi tối, thời điểm người nhà họ Thủy đang ngồi ăn cơm cùng nhau, Giang Ngọc Sơn đột nhiên lại tới cửa.

Khi thấy anh, Thủy Đào hoảng sợ, cho rằng anh là tới tìm mình.

Cô không nghĩ tới Giang Ngọc Sơn sẽ to gan như vậy, trong lòng Thủy Đào khẩn trương, sợ anh không quan tâm gì mà nói ra những lời kinh thiên động địa, vội vàng hỏi trước cả Thủy Hoành Sinh: “Chú tới có việc gì?”Vừa nói còn vừa trừng mắt nhìn, cảnh cáo anh chú ý đúng mực.


Giang Ngọc Sơn sờ sờ cái mũi, trong lòng lại mắng chửi thằng cháu, nếu không phải do nó, Thủy Đào khẳng định sẽ không hiểu lầm anh như vậy.

Với quan hệ hiện tại của hai người, anh nào dám tới cửa tìm Thủy Đào.

“Anh tới tìm đại đội trưởng, có chút việc muốn nhờ bác ấy hỗ trợ.

”“Chuyện gì vậy?” Thủy Hoành Sinh hỏi.

Động tác người nhà họ Thủy đều nhất trí nhìn Giang Ngọc Sơn, nhìn đến khiến anh ngượng ngùng.

Anh hàm hồ nói: “Tuấn Hiền xảy ra chút chuyện, cần nhờ chú đi xử lý một chút.

”Yêu cầu đại đội trưởng Thủy Hoành Sinh phải ra mặt giải quyết, vậy chứng minh đây khẳng định không phải việc nhỏ, Thủy Hoành Sinh nói ngay: “Được thôi, chờ tôi ăn xong nốt bát cơm này đã.

”Thủy Học Dân biết nhất định là có náo nhiệt để nhìn, lập tức ăn vội bát cơm, “Ba, con cùng anh cả cũng đi.

”Thủy Hoành Sinh liếc mắt nhìn Giang Ngọc Sơn một cái, người sau gật gật đầu.

Tuy rằng nói như vậy có điểm vui sướng khi người gặp họa, nhưng Giang Ngọc Sơn thật là ước gì cả nhà Thủy Đào đều cùng đi nhìn một cái, xem chuyện xấu của Giang Tuấn Hiền, xem nó lúc này có bao nhiêu chật vật.

Thằng ngốc này, không cần đợi anh phải ra tay thu thập đã tự mình đi chọc họa, anh cũng không biết phải nói cái gì nữa.

Đợi đám người đi rồi, Tả Lệ Bình thập phần tức giận nói: “Chuyện nhà họ Giang liên quan gì đến chúng ta, theo ý mẹ thì ba con không nên đi, đã muộn thế này lại còn tới làm phiền ông ấy.

”Quan hệ hiện tại của Thủy gia cùng Giang gia càng ngày càng ác liệt, Ngô Xuân Hồng cùng Tả Lệ Bình gặp mặt đều sẽ không thèm nói lời nào.

“Ba là đại đội trưởng, không có biện pháp từ chối.

”Thủy Đào an ủi một câu, trong lòng đối với việc này không quá để ý, ngược lại là Giang Ngọc Sơn trước khi đi trộm cho cô hai cái mị nhãn, làm cô không biết nói gì.


Hai chú cháu Giang gia này thật đúng là đều không biết xấu hổ như nhau.

Người nhà họ Giang lúc này thật đúng là náo nhiệt nóng nảy, một đám người ở trong nhà chính ồn ào nhốn nháo, không có mấy câu có thể vào tai.

“Cô cái đồ đĩ con này, nhất định là do cô câu dẫn cháu trai nhà ta, cái đồ không biết xấu hổ này, có tin hay không bà đây cho người đem cô đi trầm lồng heo?”“Tuấn Hiền nhà chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, có phải hay không mấy thanh niên trí thức các ngươi oan uổng, muốn hãm hại nó? Cũng không đi hỏi thăm xem Giang gia chúng ta có thân phận gì, các ngươi một đám không biết xấu hổ, nếu còn muốn ở lại trong thôn này thì biết điều mà nhanh lăn xa đi.

”Thời điểm Thủy Hoành Sinh đến, nghe được tất cả đều là thanh âm Giang lão thái thái chửi rủa.

Trên đường đi Giang Ngọc Sơn đã đem sự tình nói đơn giản một lần, gân xanh trên trán Thủy Hoành Sinh giật giật, cũng không biết người Giang gia này thế nào lại hay gây chuyện như vậy.

Vừa vào cửa, thanh âm vững vàng quát lớn: “Gào cái gì mà gào, lão nhân gia bà là sợ người khác nghe không thấy, sợ Giang gia còn chưa đủ mất mặt đúng không? Còn trầm đường, giờ đã là thời đại nào rồi, lần trước chủ nhiệm Hội phụ nữ đã giáo dục tư tưởng cho bà một ngày, mà bà còn chưa thanh tỉnh à?”Thủy Hoành Sinh vừa đến đã răn dạy Giang lão thái thái một trận, làm mấy thanh niên trí thức như tìm được người tâm phúc cùng chỗ dựa.

Lý Ngọc Phương là chị cả của nhóm thanh niên trí thức, đại diện đứng ra nói: “Đội trưởng, việc này bác phải giúp chúng cháu làm chủ, thanh niên trí thức chúng cháu lên núi xuống làng, là để tiếp thu giáo dục bần nông và trung nông, xảy ra chuyện gièm pha như vậy, nếu mà không giải quyết cho tốt, là làm tổn thương đến tâm toàn bộ thanh niên trí thức.

”Lời này là đang nhắc nhở Thủy Hoành Sinh phải công bằng.

Thủy Hoành Sinh sắc mặt không vui: “Việc này trên đường tới bác đã nghe nói, Tuấn Hiền, cháu còn có lời gì muốn nói không?”“Cậu ta còn có thể nói cái gì, thời điểm chúng ta đến, cậu ta cùng Trần thanh niên trí thức ôm thành một đoàn, Trần thanh niên trí thức đều lộ ra cả đùi rồi.

”“Nguyễn Chính Hạo!” Trần Tiểu Liên xấu hổ và giận dữ trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.

Nguyễn Chính Hạo chu chu môi: “Hai người dám làm còn không cho tôi dám nói à, Trần thanh niên trí thức còn biết xấu hổ à, cô có hiểu thế nào là rụt rè không, loại sự tình này phụ nữ lúc nào cũng là bên chịu thiệt, nếu hai người thật sự không nhịn được, thì nhanh nhanh tổ chức hôn sự đi, giấy không thể gói được lửa, đỡ phải đến lúc đó việc này bại lộ, lại tổn hại thanh danh của toàn bộ thanh niên trí thức.

”Cố Phán nhíu mày nói: “Nguyễn thanh niên trí thức, thanh niên trí thức chúng ta đều là anh chị em trong nhà, sao anh lại có thể nói ra những lời lạnh lùng đến vậy, Giang đại ca cũng đã nói là giữa anh ấy và Tiểu Liên không có gì rồi, sao mọi người lại không tin?Cố Phán tin tưởng nhân phẩm Giang Tuấn Hiền, cho rằng anh tuyệt đối không phải là người như vậy.

Nhừng lời Cố Phán nói làm Giang Tuấn Hiền thập phần cảm động, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, giữa tôi cùng Trần thanh niên trí thức không có quan hệ gì, đúng lúc gặp cô ấy bị thương ở chân, tôi chỉ là định đưa về ký túc xá thanh niên trí thức, không tin mọi người hỏi Trần thanh niên trí thức đi.

”Giang Tuấn Hiền mang theo mong đợi nhìn về phía Trần Tiểu Liên nói: “Trần thanh niên trí thức, mau nói đi, chúng ta không phải là cái loại quan hệ đó”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.