Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 137: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 137



"Muốn gây chuyện ư? Đến cục cảnh sát mà gây chuyện đi!" Người đàn ông kia mắng, tay dùng sức, như muốn kéo cô ta đến cục cảnh sát.

Sức lực của Giang Tình kém xa người đàn ông đó, cô ta khóc lóc om sòm cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của anh ấy. Giang Tình thấy mình bị kéo ra khỏi con hẻm, cô ta lập tức hoảng loạn, cô ta cắn c.h.ặ.t t.a.y người đàn ông đang giữ mình lại, cảm thấy sức lực của người đàn ông được nới lỏng, cô ta hoảng sợ bỏ chạy, nhưng vẫn không quên hung ác quay lại nói với Giang Noãn.

"Giang Noãn, cô chờ đấy cho tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu! Cô là đồ vong ơn bội nghĩa, lòng lang dạ sói, sớm muộn gì cũng bị trừng phạt!"

Giang Noãn lạnh lùng nhìn cô ta, giống như đang nhìn một con ch.ó rơi xuống nước.

Một lúc sau Giang Noãn mới phản ứng lại, cô nhìn người đàn ông vừa giúp mình.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông, Giang Noãn sửng sốt, đây là... Lâm Bình! Tại sao anh ấy lại ở đây? Theo diễn biến trong truyện thì lúc này anh ấy phải vào Nam rồi mới đúng chứ? Cốt truyện đã thay đổi quá nhiều.

"Cô là Giang Noãn, người đã giúp tôi hồi đó đúng không?" Lâm Bình cười, thân thiện nhìn cô.

Vừa rồi anh ấy nghe thấy người phụ nữ kia gọi cô là Giang Noãn, kết hợp với giọng nói của cô, anh ấy biết đây chính là ân nhân đã giúp đỡ gia đình mình khi đó.

Lúc đó cô che kín mặt, không ngờ ngoại hình của cô lại đẹp đến vậy.

Giang Noãn lễ phép cười: "Không ngờ lại gặp được anh ở đây, vừa rồi cảm ơn anh đã giúp đỡ."

Cô còn đang xoắn xuýt xem có nên nhận mình là Giang Noãn hay không, lúc đó cô không để lộ ra mặt, giờ gặp người ta như thế này thấy hơi xấu hổ.

"Tay của anh bị thương rồi, tôi đi mua thuốc cho anh nhé? Hay là đến bệnh viện khám?" Giang Noãn nhìn thấy tay Lâm Bình chảy máu, hình như bị cắn rất sâu, cô cảm thấy rất áy náy.

Lâm Bình xua tay: "Vết thương không sâu, chỉ cần bôi một chút thuốc là được, không sao đâu."

Bên đường có một hiệu thuốc, Giang Noãn nói: "Anh đến nhà hàng đó đợi tôi trước đi? Tôi mua thuốc xong sẽ qua đó tìm anh."

Lâm Bình muốn nói không cần, nhưng khi nhìn thấy cô chạy về phía hiệu thuốc, anh ấy chỉ đành đến nhà hàng đợi cô.

Sau khi Giang Noãn mua thuốc xong, cô liếc mắt nhìn thấy Lâm Bình đang ngồi gần cửa nhà hàng.

Giang Noãn hối lỗi nói: "Anh bôi thuốc đi, đừng để bị nhiễm trùng, tôi thực sự rất xin lỗi."

"Thật sự không sao đâu, tôi là đàn ông, vết thương nhỏ này không là gì. Nói cảm ơn phải là tôi cảm ơn cô mới đúng, nếu không phải lúc đó cô cho tiền và nói những lời đó, có lẽ nhà chúng tôi đã... khụ, cũng may bây giờ mọi chuyện ổn rồi. Sức khỏe của ông tôi đã bình phục, em trai tôi đang đi học tiểu học ở Bắc Kinh này."

Giang Noãn sửng sốt khi nghe những gì Lâm Bình nói, nhưng thật ra cô cũng mừng cho anh ấy, số phận của anh ấy đã hoàn toàn khác trong truyện. Mặc dù anh ấy không biết sự giúp đỡ của cô có phải là tốt nhất cho anh ấy hay không, nhưng ông nội của anh ấy vẫn còn sống và người thân đều khỏe mạnh. Cô cảm thấy tương lai của anh ấy chưa chắc sẽ kém hơn việc trở thành thương nhân giàu có như trong truyện.

"Tốt rồi, bây giờ các anh định cư ở đây luôn à?"

Lâm Bình gật đầu: "Ừ, bạn của ông nội đón chúng tôi tới đây, đổi một chỗ ở cũng tốt. À đúng rồi, gia đình chúng tôi đang sống gần đây, ông nội và Tiểu An luôn muốn gặp cô, bây giờ họ cũng đang ở nhà, cô có muốn đi gặp họ không?"

Ông nội anh ấy rất trọng tình trọng nghĩa, ông ấy luôn nói về việc muốn gặp lại ân nhân và muốn trịnh trọng cảm ơn ân nhân của mình. Lải nhải mãi khiến tai anh ấy sắp mọc cả kén rồi, thật ra anh ấy cảm thấy rất khó gặp lại nhau, dù sao thế giới cũng rộng lớn như vậy mà. Nhìn cô gái xinh đẹp rung động lòng người trước mặt, anh ấy cũng thấy thật kỳ diệu, không ngờ lại tình cờ gặp được nhau như vậy.

"Được nha, lát nữa có thời gian rảnh tôi sẽ đến thăm ông nội Lâm." Giang Noãn cảm thấy giao lưu với Lâm Bình rất tốt. Tính cách của Lâm Bình cũng tốt, dù sao anh ấy cũng là một thiên tài kinh doanh. Có lẽ trong tương lai sự nghiệp kinh doanh quần áo của cô sẽ phát triển, còn có thể học hỏi anh ấy.

Ngoài cửa, Hứa Yến đứng thẳng ở cửa, vẻ mặt mặt nặng nề nhìn hai người đang nói chuyện vui vẻ.

Anh mới lên chức trung đoàn trưởng chưa lâu, nhiệm vụ rất nhiều, vốn dĩ buổi tới mới có thời gian rảnh ở bên cạnh Giang Noãn, nhưng Giang Noãn nói mệt muốn đi ngủ sớm nên không đi hẹn hò với anh. Kiểu này đã kéo dài cả tuần, anh cảm thấy không ổn, làm xong việc chỉ muốn về sớm để ở bên cạnh cô, nhưng trên đường đi lại nhìn thấy cảnh tượng chói mắt này.

Người yêu của anh đang cười cười nói nói với người đàn ông trẻ trước mặt, hai người họ trông rất quen thuộc, lòng anh chua xót và không vui, đã lâu rồi cô không cười với anh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.