Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 140: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 140



Hứa Yến nghe tiếng ừ hử của bé con trong tay, thân thể như dây đàn bị kéo căng, không chịu nổi, nhưng bàn tay của người trong tay lại không thành thật sờ tới sờ lui tạo lửa.

Thổi mạnh từng chút một.

Anh không dám nắm tay cô, sợ cô lại bị mình nắm đau.

Cho đến khi mũi tên đã lên dây, anh chịu đựng vẻ khó chịu khắp người, kiềm chế cẩn thận kéo bé con đang dán gần mình.

Lúc đôi môi tách ra còn tạo ra một âm thanh mút mạnh, cổ họng anh lại thắt chặt.

Anh mở đôi mắt đỏ bừng, cúi đầu nhìn lướt qua cảnh tượng trước mặt mà ngẩn ngơ, ánh mắt càng u ám hơn.

Không biết váy trên người cô đã cởi đến thắt lưng từ lúc nào.

Đôi mắt quyến rũ của cô có gợn sóng, cơ thể rất nóng, từ cái nhìn này, m.á.u khắp người anh sôi trào, hoàn toàn không thể bình tĩnh được.

Người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp lại ôm chặt anh, trái tim anh run lên.

Nhìn bàn tay ngày càng buông thả của cô, anh không ngăn cản cho phép cô tiếp tục.

....

Một chùm ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu vào hai người đang buông thả ở bàn làm việc.

Mãi cho đến khi cánh tay của người đàn ông đỡ lấy bờ m.ô.n.g của cô gái quyến rũ, ôm cô đứng dậy, động tác nhanh nhẹn đi nhanh đến bên giường, nhặt tấm chăn mỏng lên, quấn chặt lấy người trong lòng, bọc kín mít mới đặt cô lên ghế.

Hứa Yến nhìn quần áo xộc xệch nằm rải rác trên mặt đất, mi mắt không tự chủ nhảy lên vài cái, cứng ngắc nhặt quần lên mặc vào.

Sau đó anh ôm bé con mềm mại đang dựa vào ghế vào phòng tắm rửa tay.

Trong phòng tắm.

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, Giang Noãn ngồi trên đùi trái của người đàn ông, không chớp mắt nhìn sườn mặt người đàn ông đang cẩn thận xoa xà phòng xoa vào tay cho cô, tim vẫn đập nhanh, nét ửng hồng trên mặt hồi lâu vẫn không biến mất.

Nghĩ đến hình ảnh mây mưa vừa rồi, nước lạnh trên tay không thể rửa trôi cái nóng kinh người trên tay.

Cô nghĩ anh sẽ ngăn cản, nhưng không ngờ anh sẽ để cô làm loạn, và sau đó anh còn tạo tợn hơn làm điều đó cho cô cũng như cô đã làm cho anh.

Vừa nghĩ thôi tim đã đập như mất kiểm soát, vừa hoảng vừa xấu hổ.

Thấy người đàn ông muốn tiếp tục xoa xà phòng lần thứ ba xoa tay cho mình, cô rút tay lại, nhẹ giọng nói: "Anh... được rồi, sạch rồi... bây giờ em muốn đi tắm..."

Cô tựa vào cổ anh, nghe thấy âm thanh “ừm” trầm ấm của anh, hai tay dùng lực đặt cô lên ghế đẩu: "Đợi ở đây trước, anh đi lấy nước nóng cho em." Giọng nói khàn khàn trầm thấp.

Nghe thấy thế tim của Giang Noãn lại đập loạn, cô cúi đầu nhìn đôi tay ướt của mình, ngoan ngoãn nói “vâng”.

Nghỉ ngơi trong phòng tắm một lúc, sự ngại ngùng của cô tan biến, lúc này lại có cảm giác chưa đã thèm, hai người đã làm hết mọi thứ trừ bước cuối cùng, vừa rồi suýt chút nữa đã đến bước cuối cùng, nhưng anh lại cứng rắn ngăn lại, nói tay cô mỏi.

Người đàn ông nhanh chóng cầm một xô chứa nước nóng đi vào, anh nhanh chóng đặt cái xô xuống, đưa khăn sạch cho Giang Noãn rồi lẳng lặng bước ra ngoài.

Giang Noãn nhìn mái tóc ướt sũng và quần áo chỉnh tề của người đàn ông, chắc anh đã tắm trong một phòng tắm khác.

Cô nghĩ tới đồ lót bị rách hoặc bị ướt, nhìn người đàn ông dường như không nhận ra vấn đề, cô vươn tay nắm lấy vạt áo của anh: "Anh... em không có quần áo thay..."

Thấy thân thể của người đàn ông cứng ngắc, khoé môi Giang Noãn hơi nhếch lên, trêu ghẹo: "Bị anh xé hỏng rồi, anh mau đến phòng em lấy đi, trong tủ ấy, đồ lót phải lấy cùng bộ nha... chắc người nhà em tan làm cả rồi anh trèo qua cửa sổ phải cẩn thận..."

Thấy bước đi cứng ngắc của người đàn ông, Giang Noãn mỉm cười cúi người.

Giang Noãn tắm xong, lau khô người mà người nào đó vẫn chưa quay lại, cô chỉ đành bước ra khỏi phòng tắm, lấy một chiếc áo sơ mi trắng trong tủ của Hứa Yến mặc vào, anh cao 1m86 còn cô chỉ cao 1m65, áo sơ mi đủ dài che đến đùi cô, trên đầu gối một chút.

Sau khi mặc xong, cô uể oải nằm trên giường của anh chờ anh về.

Khi Hứa Yến vừa mở cửa, anh nhìn thấy bé con xinh đẹp nằm trên giường, đôi chân mềm mại uyển chuyển đung đưa lên xuống, vạt áo vén lên tận eo, chỗ đó lộ ra rõ ràng trước mắt anh, ngọn lửa trong người bùng lên, anh bước nhanh tới chỗ bé con, kéo vạt áo xuống che lại.

Anh khiển trách: "Cửa không khóa! Không cho phép ăn mặc như thế này bước ra ngoài! Có người nhìn thấy thì phải làm sao!" Anh còn đánh hai cái vào m.ô.n.g cô.

Chỉ thấy bé con hét đau, mắng anh thích bạo lực, anh còn có thể làm gì, là anh chọc cô, chỉ đành ôm cô vào lòng dỗ dành.

Nhưng bé con vẫn không tha cho anh, bảo anh mặc quần áo giúp cô, còn nói những lời “đã trần truồng đối mặt với nhau rồi, giúp bạn gái mặc quần áo mà cũng không chịu, thì làm gì phải người yêu” các kiểu kích thích anh.

Anh không còn cách nào khác đành phải làm theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.