Theo như giá cả lần trước, một cân hạt dưa là hai đồng rưỡi, Phó Lê nhận của chị gái này hai trăm năm mươi đồng tiền.
Lăng Nghị giúp chị gái mập mạp mang hạt dưa vào trong tiệm, chị gái cởi dây thừng ra, nhìn chất lượng xong lại nếm nếm thử, chị khen: "Tay nghề của em gái thật tốt, ăn rất ngon!"
Ngày thường chị rất thích ăn hạt dưa được rang lên này, lần trước cũng đã ăn hết hai cân hạt dưa.
Phó Lê cười ngượng ngùng: "Chị thấy ngon là tốt rồi."
Tạm biệt chị gái mập mạp, Phó Lê nhìn bốn trăm cân hạt hướng dương liên buồn rầu. Nhiều như vậy... bao lâu mới bán hết đây.
Nhưng Lăng Nghị nói anh có cách giải quyết, cô không khỏi nhìn Lăng Nghị đầy mong chờ.
Lăng Nghị thấy cô dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn mình, anh hơi ngửa đầu cười một cái: "Em còn chưa tin bản lĩnh của anh nữa hả?"
Phó Lê lắc đầu rồi lại gật đầu.
Ở trong mắt cô, Lăng Nghị vẫn luôn là người lợi hại nhất... Anh có thể giúp cô đánh Trần Viễn, có thể bảo vệ cô, có thể cho cô đồ ăn, có thể nuôi hai đứa em khôn lớn, anh rất lợi hại.
Nhưng mà... rốt cuộc số hạt dưa này có trị giá hơn một ngàn đồng tiên, thật sự có thể bán hết sao?
Lăng Nghị không vì Phó Lê không tin tưởng mình mà chịu đả kích, anh chỉ cười nói: "Vậy đợi chút nữa cho em xem.
Ngày cuối năm đến, người tấp nập trên đường phố, đặc biệt là các tiệm tạp hóa, nơi đó càng đông kín người.
Lăng Nghị để Phó Lê ở bên ngoài, anh tự mình đi vào trong nhìn xem một vòng, sau đó trở ra ngồi chờ với Phó Lê ở cửa sau.
Qua vài phút, một tên đầu trọc lặng lẽ mở cửa sau đi ra, hắn xoa mồ hôi trên trán rồi cười nịnh nọt Lăng Nghị: "Lăng ca, ngọn gió nào thổi anh đến vậy?”
Lăng Nghị không lôi kéo làm quen với hắn, anh chỉ nói: "Nơi này của tôi có hàng tốt, cậu có muốn lấy không?" Mấy cửa hàng bách hóa đều giống nhau, đều là lãnh đạo nói như thế nào thì làm thế ấy, nhưng hai năm được phép buôn bán nhỏ này, cửa hàng bách hóa cũng khó làm, không có thành tích đã không được chia hoa hồng mà còn phải chịu sự tức giận của lãnh đạo.
Nhóm người bán hàng đều suy nghĩ biện pháp riêng cho mình, mang đồ vật từ bên ngoài vào tiệm bán, lãnh đạo không biết mà bọn họ thì có thể kiếm tiền, bọn họ đều làm việc giống nhau đó là thu mua từ bên ngoài.
Tên đầu trọc này chính là người thu mua của cửa hàng bách hoá ở trên trấn, ba năm trước hắn đắc tội người khác nên bị tên côn đồ đuổi đánh, là Lăng Nghị đã cứu hắn, thỉnh thoảng Lăng Nghị cũng thông qua hắn bán một số đồ vật.
Tên đầu trọc kia vừa nghe hàng tốt, đôi mắt đều sáng lên, cuối năm đúng là lúc để kiếm tiền, có hàng tốt có thể bán ra bên ngoài.
Đôi mắt hắn mở to, vội vàng nói: "Hàng tốt gì vậy, có bao nhiêu em lấy bấy nhiêu."
Lăng Nghị nói: “Đừng vội khoác lác, cậu nhìn xem cái đã... Là hạt dưa rang, một cân năm khối."
Tên đầu trọc rít một hơi, răng đau đến mức miệng muốn liệt: “Anh, anh ra giá cao quá đi... Ở thành phố mang xuống đây cũng chỉ có hai khối."
Lăng Nghị mở túi ra, anh lấy hạt dưa nhét vào tay tên đầu trọc: "Nếu tôi đã nói đây là hàng tốt, nó không quý thì làm sao tôi lại trầm trồ khen ngợi?"
Tên đầu trọc cào cào đầu, hắn không cố cùng Lăng Nghị nói rằng mình không phải có ý như vậy, hạt dưa trong tay quá thơm, loại mà vừa ngọt vừa đậm đà, không biết được đây là mùi hương gì, nhưng rất mê người, dụ hoặc người ta muốn ăn một cái.
Tên đầu trọc hít vào một hơi, ăn hạt dưa xong. Hắn ăn một lần liên không dừng được, hắn cứ ở đó răng rắc răng rắc cắn hạt dưa ăn không ngừng.
Phó Lê vừa thấy bộ dạng này của hắn, lại nhìn nụ cười hài lòng của Lăng Nghị, cô liền biết đợt buôn bán này... Thành công.
Quả nhiên, tên đầu trọc ăn một mớ hạt dưa xong, sau đó bỏ vào trong túi hắn mấy nắm hạt dưa.