Hai người Phó Lê vừa đi không bao xa, họ đã nghe thấy người làm trong cửa hàng lớn tiếng kêu lên: "Bán hạt dưa đây, ba mao một túi, lương thực cũng có thể đổi."
Phó Lê bật cười, Lăng Nghị quay đầu liếc nhìn cô một cái: "Sao thế, không đếm tiến mà cũng vui vẻ như vậy?”
Phó Lê dựa vào lan can xe ba bánh, cô nhìn sườn mặt Lăng Nghị cười khẽ: ˆVui chứ, nhiêu đây đồ ăn đủ để anh và bọn Lăng Tuệ ăn trong một khoảng thời gian dài rồi."
Lăng Nghị ngẩn ra, cô mua cho anh ư?
Trong nháy mắt, lòng anh như có thêm một dòng nước ấm, vừa thoải mái lại ấm áp.
Anh cúi đầu cười nói: "Em còn chưa gả cho anh mà đã đối xử tốt với anh như vậy rồi à?"
Tiếng cười của anh trâm thấp, mang theo từ tính, nghe vào có thể làm cho lòng người gợn sóng.
Mặt Phó Lê hơi ửng hồng: "Lần trước em có để ý thấy thức ăn trong nhà anh không nhiều lắm, mà anh cũng không trồng trọt gì, thức ăn trong nhà nhất định là chưa mua kịp, mua đầy đủ một lần để anh đỡ phải cách một khoảng thời gian lại chạy tới tiệm gạo cũng tốt."
"Vẫn là Lê Tử suy nghĩ chu đáo, tất cả đều vì nghĩ cho anh."
Lăng Nghị lại cố ý trêu chọc Phó Lê.
Phó Lê không nói nữa, cô quay đầu nhìn đường, hai tai cô hồng hồng, gió bắc thổi tới cũng không thể làm tiêu tán nhiệt độ trên mặt.
Lăng Nghị không lái xe ba bánh về Lý Gia Ao, mà chạy đến một ngôi nhà nằm bên cạnh đồn công an trên trấn.
Lúc xe ba bánh dừng lại, bên cửa đồn công an có mấy công an mặc áo khoác màu xanh lục đi ra, họ vội vàng leo lên xe đạp chạy đi, trông giống như ở nơi nào đó đang xảy ra chuyện.
Lăng Nghị không quan tâm bên kia, anh cứ như vậy kéo Phó Lê xuống xe rồi đi vào cửa.
Mái nhà được làm bằng ngói đỏ, mặt hướng ra đường cái, trên cửa gỗ có dầu mỹ, nhìn có hơi dơ, cửa sổ bằng kính cũng bị phá.
Lăng Nghị móc chìa khóa trong túi ra mở cửa gỗ, anh kéo Phó Lê đi vào trong. Vừa nhìn thấy nơi này, trong lòng Phó Lê cũng đã có suy nghĩ, chỉ là cô không dám tin tốc độ của Lăng Nghị lại nhanh như vậy.
Nơi này nhìn qua không lớn, chắc cũng là một cái quán ăn, bên trái là khu vực bếp, cạnh đó là một cái bàn để kế cửa sổ dùng để đặt thức ăn, bên phải là hai cái bàn vô cùng cũ kỹ, sau cái bàn còn treo một cái rèm cửa màu đen.
Nhấc rèm lên đi vào, bên trong là một cái giếng trời to lớn, ven tường có một cây táo, cành cây sum sue, đi vào trong nữa thì có hai gian nhà ở, nhìn rất rộng rãi.
Lăng Nghị đánh giá cái quán này, cũ thì có hơi cũ, nhưng dọn dẹp một chút là có thể khai trương. Vốn dĩ lúc anh mua nơi này là muốn ở đây mở cửa hàng bán thịt, sau đó anh lại dứt khoát cắn răng đi lên huyện mở, cửa hàng mặt tiền này liên bị bỏ trống, bây giờ vừa lúc có tác dụng.
Anh xoay người nhìn Phó Lê nói: "Lê Tử, em nói xem dùng cửa hàng này để bán thịt kho thì như thế nào?”
Phó Lê gật đầu liên tục, đương nhiên được rồi!
Cái này so với dự định ban đầu của cô tốt hơn gấp nhiều lần.
Phó Lê hỏi: "Anh Nghị, đây là cửa hàng của anh hả?”
Lăng Nghị khẽ cười: "Ừ, là anh mua. Ngoài cửa hàng này ra, anh còn có một cái cửa hàng thịt ở trên huyện, mỗi tháng có thể kiếm được năm sáu trăm đồng tiền, tuy rằng phần lớn là để khám bệnh cho Lăng Trạch, nhưng tích góp lại có thể dư đủ cho chúng ta ăn uống, tiền đó anh đều sẽ cho em, chỉ cần anh có thứ gì, anh đều sẽ cho em."
Phó Lê sửng sốt, cô ngước mắt nhìn anh... Khóe miệng Lăng Nghị nở nụ cười, anh nhìn đôi mắt trong trẻo và dịu dàng của cô, dường như trong con ngươi còn có ánh sáng.
Anh đây là... Đang cho cô một bảo đảm về chuyện tiền bạc sao, để cô yên tâm khi quyết định trở thành người một nhà với anh?