Bên trại chăn nuôi và nhà máy làm thức ăn cho gia súc bên này cũng đã dần đi vào quỹ đào, gia súc trong trại chăn nuôi cũng ngày một lớn lên, nhà máy thức ăn gia súc cũng nhận được lời khen từ bên đơn vị ở sa mạc, đơn hàng họ đặt một đợt lại nối tiếp một đợt, bởi vì có liên quan đến việc báo chí liên tục đưa tin, các trại heo của huyện gân đây cũng bắt đầu lựa chọn mua thức ăn gia súc của nhà máy thức ăn, suy cho cùng thức ăn chăn nuôi so với việc mình làm cơm heo vừa sạch sẽ lại vừa vệ sinh, heo ăn còn béo lên trông thấy.
Sự nghiệp không ngừng phát triển, Lăng Nghị cũng không cần phải mỗi ngày đều đi đến xưởng hoặc cửa hàng nữa, anh liền giúp đỡ Phó Lê chuyển nhà.
Chuyển nhà là một việc trọng đại, phải chọn một ngày lành để làm, sau khi bước qua chậu than ở cửa, Phó Lê và Lăng Nghị cùng nhau dọn vào.
Cùng lúc đó, tin tức hai người ở nhà lớn truyền đến Lý Gia Ao như đốm lửa đốt cháy đồng cỏ.
Phó Quý vừa thở dài vừa hút thuốc lá sợi, nhớ đến ngôi nhà cột chạm trổ trên trấn trên liền hít thở không thông, cái này... phải xài hết bao nhiêu tiên đây!
Vương Phân Ni không lo lắng chuyện căn nhà tiêu tốn bao nhiêu tiền, chỉ thở dài nói: "Lê Tử ngay cả hôn lễ cũng không làm đã ở trong nhà lớn mà Lăng Nghị mua, như vậy có thích hợp không?”
Đương nhiên là không thích hợp rồi. Phó Dụ nghĩ thâm, nhưng ai dám nói gì chứ?
Phó Hâm đến nhà máy của Lăng Nghị phá rối, hắn bị đưa vào nhà giam đến giờ còn chưa ra. Phó Cường bị một đám người đè ép đòi hai trăm đồng tiền thuốc men, cả gia đình đều bị tổn thất.
Cho dù là người dân trong thôn cảm thấy hai người bọn họ không thích hợp, nhưng ai dám đứng ra nói chứ... Cùng lắm bọn họ chỉ dám nói thâm sau lưng mấy câu cho vui miệng, sự thật là không một ai dám nói ra bên ngoài nửa câu.
Ngay cả Phó Quý, vốn dĩ ông còn muốn đến chiếm tiện nghi của con gái, nhưng bây giờ nhìn thấy kết cục của Phó Cường, ông lại rụt đầu về. Phó Quý yêu tiền, nhưng ông càng yêu tính mạng của mình hơn.
Gần đây Phó Đào cũng không tốt lắm, phần lớn thời gian đều ngốc ở trong nhà, nghe xong tin này cô ta vừa hận vừa ghen ghét, tại sao Phó Lê đi theo tên côn đồ đó, còn tốt hơn so với nam phụ trong sách chứ... Thậm chí còn tốt hơn cả một người xuyên sách đến như cô ta.
Phó Đào ghen ghét đến nỗi cái khăn trong tay cũng bị nhăn thành một nhúm, bỗng thân thể Phó Đào run lên khi nghe thấy Thúy Bình đang kêu cô ta ở ngoài cửa sổ, Phó Đào lề mà lề mề đi ra khỏi cửa.
Thúy Bình chống nạnh một tay, không vui nói: "Làm sao, bây giờ tôi tới kêu mà cô lại không có động tính gì à?"
Phó Đào quật cường ngửa đầu lên: "Kêu tôi có chuyện gì?"
"Anh họ tìm cô đấy."
Phó Đào sửng sốt, giọng nói nhỏ xuống: "Không đi có được không?"
Thúy Bình liếc cô ta một cái, sau đó cười lạnh: "Cô nói xem?”
Phó Đào rũ mắt, từ khi Lăng Nghị từ chối Thúy Bình, cô ta bỗng trở nên bất chấp tất cả, lén đi theo Lâm Hồng Phi, bây giờ lại càng giống như một quản gia thực thụ, cô ta quản lý chuyển tới lui của Lâm Hồng Phi và mấy người phụ nữ khác, Phó Đào là một trong số đó.
Nhưng trải qua thời gian dài như vậy, Phó Đào đã vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết ở trên giường của Lâm Hồng Phi, cô ta đã sớm hiểu được thú vui của hắn như thế nào, tất cả dịu dàng chó má gì đó chỉ là giả, hắn chính là cầm thú.
Phó Đào muốn vinh hoa phú quý, nhưng cô ta càng sợ chết hơn... Sợ sẽ chết một cách khuất phục và nhục nhã như vậy.
Nhưng trước mắt cô ta vẫn chưa có cách nào khác, Lâm Hồng Phi lại cầm thú như thế, muốn xử lí cô ta dễ như trở bàn tay.