Kết hôn được năm ngày, tinh thần của Trần Viễn rất thoải mái và dễ chịu. Tuy hắn không thể làm chuyện kia, không động vào cô vợ xinh đẹp được, nhưng hắn còn có tay mà, hắn vẫn có thể làm cho cô không xuống giường được. Cô gái xinh nhất thôn rên rỉ dưới thân hắn, tư vị đó vô cùng sảng khoái.
Đặc biệt là hôm nay, mấy người chơi mạt chược chung nghe thấy hắn cưới được Phó Lê về làm vợ, ai nấy cũng đều hâm mộ. Loại ánh mắt đó, làm cho cả người hắn như muốn bay lên.
Trân Viễn vô cùng đắc ý nghĩ, hắn men theo con đường nhỏ ven núi trở về nhà. Đợi hắn đánh mạt chược xong cũng đã trễ, tuy thắng được mấy đồng tiền, nhưng hắn đã lấy số tiền đó đến chỗ quả phụ kia ngủ, nên đành phải trở về lúc đêm khuya. Dù sao cũng chỉ có mấy kilomet, không xa lắm.
Nhưng mà, Trần Viễn không nghĩ rằng, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Lúc hắn đến Lý Gia Ao, hắn bị người ta chụp bao bố từ phía sau, tiếng la hét còn chưa ra khỏi miệng, vô số nắm đấm đã nén xuống.
Sức lực đánh vào người hắn rất lớn, giống như muốn đánh chết hắn, Trần Viễn đau đến nỗi kêu ra tiếng, hắn còn có thể nghe được tiếng thở dốc của người nọ bên tai.
Không phải do mệt, mà là tức giận.
Trân Viễn suy tư trong giây lát, gân đây hắn không trêu chọc ai...
Không đúng, hình như có một người.
Trân Viễn vừa mới nhớ tới một chuyện, hắn đang chuẩn bị xin tha, nhưng bên hông bỗng nhiên đau đớn, hắn cứ thế lăn xuống núi dù đang ở trong bao bố.
Cánh tay đụng vào tảng đá kêu răng rắc, hắn dừng lại. Trân Viễn cảm thấy cả người như vỡ ra từng mảnh, hít thở một chút cũng đau, sau đó càng lúc càng đau, hắn không còn biết gì nữa.
Chờ hắn tỉnh lại, người ra tay đã đi rồi.
Trần Viễn chịu đau bò lên, hắn nhớ mang máng rằng trước khi hôn mê có người nói vào tai hắn một câu: "Mày còn dám đánh cô ấy, tao liên lấy mạng chó của mày."
Bây giờ nhớ lại, giọng nói kia cố tình đè thấp xuống, giống như lệ quỷ thì thầm bên tai hắn.
Trần Viễn run rẩy, khập khiễng đi về nhà. Qua chuyện này, hắn càng thêm chắc chắn một điều, Phó Lê có nhân tình.
Một ngày trước khi kết hôn, người đó tới tìm hắn, nói hắn đối xử tốt với cô một chút, phải sống hòa thuận với cô, nếu không người đó sẽ cho hắn đẹp mặt. Lúc đó là ban đêm, người đó không xuất hiện mà đứng trong góc tường, lại cố ý đè thấp giọng, nên hắn không nghe ra là ai.
Trân Viễn cũng không để chuyện này trong lòng, Phó Lê lớn lên xinh đẹp, đã thông minh lại còn đọc nhiều sách, cô bị người ta thương nhớ là quá bình thường, đối phương chỉ là một quả trứng thối thích phải cô gái sắp gả cho hắn thôi.
Hắn cao cao tại thượng mà đồng cảm và thương hại người này, nhưng đồng thời hắn cũng cực kỳ đắc ý.
Điều hắn không nghĩ tới là, người kia lại dám đánh hắn.
Trân Viễn lau máu trên khóe miệng, hắn chạm vào đôi mắt đã bị sưng, cánh tay thì giống như bị chặt đứt, mất hết sức lực, vô cùng đau đớn, trên người cũng có mấy vết thương khác.
Tàn nhẫn thì đúng là có chút tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ là kẻ thiếu thốn dấu đầu lòi đuôi mà thôi.
Đừng để cho hắn biết tên kia là ai, nếu không hắn nhất định sẽ để tên kia phải trả giá đắt, Trần Viễn nói thầm trong lòng.
Nhưng mà, sau lần đánh này, Trân Viễn không dám đánh Phó Lê nữa. Hắn chỉ nhìn cô chằm chằm, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô, hắn muốn biết tên nhân tình kia là ai.
Cuối cùng, lúc gieo cấy vụ mùa hè, hắn thấy được người đó-
Người đó thế mà là Lăng Nghị!
Cái tên vô công rồi nghề kia vậy mà là nhân tình của Phó Lê.
Trần Viễn phi phi hai tiếng, hắn biết trị người đàn ông này như thế nào rồi.
Hắn nghe nói tên nhà giàu Lâm Hồng Phi ở thôn Tây Vương có đứa em trai, mấy năm trước từng xảy ra mâu thuẫn với Lăng Nghị, vì vậy hắn liền đi tìm Lâm Hồng Phi.