Thập Niên 80 Cô Vợ Trẻ Xinh Đẹp

Chương 53



Nào có người đàn ông nào sẽ muốn một người phụ nữ sức lực còn lớn hơn hắn ta chứ, cho dù người phụ nữ này đẹp như thiên tiên, nhưng sức mạnh kỳ quái này đều dọa người ta sợ hãi, ai còn dám cưới cô nữa.

Nếu lỡ đâu bị nhà họ Trần biết... chuyện Phó Dụ cưới vợ sẽ...

Nghĩ như vậy, thái độ Vương Phân Ni kiên định hẳn lên: "Lê Tử, con nghe lời đi, cha mẹ không nói con, chỉ cân con ngoan ngoãn nghe lời ở nhà đợi đến ngày cưới chồng, đừng chạy ra ngoài lêu lổng cùng với người không nên thân, con muốn cái gì cha mẹ cũng cho con."

Phó Lê nhìn vào mắt Phó Quý, ông tram mặt không nói chuyện, dường như là trâm mặc tỏ vẻ nhượng bộ.

Phó Lê rũ mi, cha mẹ đúng là co được dãn được, đều bị con gái là cô ngỗ nghịch ra nông nỗi này rồi còn có thể hứa hẹn như vậy với cô, chỉ vì để cô trước khi kết hôn đừng phá hư thanh danh kẻo ảnh hưởng đến chuyện hôn sự.

Tại sao cha mẹ lại cẩn thận như vậy, trong lòng Phó Lê biết rõ... vì một trăm đồng tiền lễ hỏi, chính là cái mạng của hai vợ chồng này.

Ở Lý Gia Ao chỉ cần một túi lương thực là có thể đổi được vợ thì một trăm đồng tiền lễ hỏi có thể nói là giá trên trời.

Đặc biệt là bọn họ có thể dùng một trăm đồng tiên này để cưới vợ cho Phó Dụ, không cần tốn một đồng tiên nào đã có thể gả ra ngoài một đứa con gái, sau đó cho con trai cưới được một người vợ, đương nhiên có lời hơn.

Đời trước là thanh danh cô bị phá hư rồi, cha mẹ ngại mất mặt nên sốt ruột gả cô ra ngoài, mà Trần Viễn cũng chỉ cho mười đồng tiền, tính như là cô bán mình vì tiền.

Đời này bởi vì cơ thể có sức lực khiến người ta sợ hãi, bọn họ lại yêu cầu cô gả đi.

Phó Lê khẽ cười: "Cái gì con cũng không muốn, đừng can thiệp tự do của con là được."

Vương Phân Ni còn muốn nói nữa, nhưng Phó Lê lại lạnh nhạt nhìn khiến bà rùng mình, lời nói đến miệng cũng không dám nói ra.

Phó Lê: "Nhà họ Trân nếu cảm thấy con nói chuyện với người khác là phá hư thanh danh thì con chủ động đi từ hôn cũng được."

Vừa nghe những lời này Phó Quý cắn răng, thái độ dữ dan, ngoài miệng lại nói: "Con muốn sao cũng được, chỉ là lân sau đừng đùa vậy nữa, những thứ đó đều được mua bằng tiền!"

Phó Quý luôn luôn tự xưng mình là người lớn trong nhà đã hoàn toàn thỏa hiệp, Phó Lê cười cười, xoay người xách một đống lúa mạch đi về phía phòng mình, lúc mở cửa ra cô quay đầu lại nói: "Đúng rồi, mấy ngày nay để Phó Đào ngủ cùng cha mẹ đi, trên người nó rất thúi, con ngửi mà mắc ói."

Nói xong cô cũng không quan tâm phản ứng của mọi người vào phòng của mình, nhét lúa mạch vào cửa trong giường đất rồi đốt.

Phó Đào tức giận trừng mắt với bóng dáng của Phó Lê, hận suýt chút nữa đã cắn nát môi.

Vài giây sau cô ta mới theo bản năng ngửi vạt áo của mình, không thúi mà... Cô ta mới không phải mấy người phụ nữ trong thôn này một năm tắm một lần đâu, mỗi ngày cô ta đều lau bằng nước ấm, lần trước họp chợ còn đặc biệt dùng một mao tiền để lấy nước ấm mà tắm.

Phó Đào ngửi xong đã an tâm rồi, đây là con tiện nhân Phó Lê kia bôi nhọ cô ta.

Nhưng nhìn phản ứng của Phó Lê lại khiến cô ta vừa hận vừa sợ, trong lòng còn sinh ra chút do dự... Cái tên khốn Trần Viễn kia muốn ức hiếp cô ta loại con gái tay trói gà không chặt còn được, nếu đối tượng lại là Phó Lê có sức lực kỳ quái như này, còn có thể được không?

Phó Đào nghĩ nghĩ một hồi, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên sợ hãi.

*

Ban đêm Phó Dụ và Phó Quý nằm ngủ trên giường đất nhà bếp, trong lúc nhất thời hai người đều không ngủ được.

Phó Dụ ngẩng đầu hỏi cha hắn ta: "Cha, cha nói xem tại sao sức lực của Lê Tử bỗng nhiên mạnh như vậy?"

Phó Quý tức giận nhíu mày: "Cha làm sao biết được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.