Phó Lê gật đầu, quả thật... có mấy lân cô thấy Lăng Tuệ ở trong thôn, đối phương cũng thường xuyên chào hỏi cô, vẻ mặt tươi cười xán lạn, nhìn tinh thân thật sự không có khiếm khuyết gì.
Nhưng hai năm trước... Lăng Nghị nói lại những chuyện đó, cô cũng thật sự nhớ lại lúc ấy có một khoảng thời gian dài không nhìn thấy Lăng Tuệ.
"Vốn dĩ tính tình Lăng Tuệ rất giống em, mong manh yếu đuối, lúc anh ở cục công an ngây người hai ngày có lẽ sau đó em ấy đã nghĩ thông suốt, cho rằng tôi vì chuyện của em ấy mà phải trả cái giá đắt, cho nên một lòng muốn mạnh mẽ hơn để tôi không phải nhọc lòng vì em ấy nữa, cho nên rất tích cực phối hợp trị liệu với bác sĩ, ngừng một năm học để điều dưỡng lại cơ thể, bây giờ con bé đã sớm bỏ xuống chuyện lúc trước rồi."
Lăng Nghị nói: "Cho nên em đừng tự trách, em cũng không có làm sai cái gì."
Phó Lê chần chờ gật đầu, cô thật sự không sai sao?
Lăng Nghị khẳng định chắc nịch: "Em không có làm sai, tôi cũng sẽ không trách em, chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Hơn nữa nếu nói em làm sai ở đâu thì đại khái chính là..."
Lăng Nghị nhướng mày, khóe môi cong lên, thấp giọng nở nụ cười: "Trốn anh cả hai năm, đồ không có lương tâm."
Phó Lê không biết nên giải thích như thế nào, từ sau chuyện báo cảnh sát xong cô thật sự đã trốn tránh anh... Một chuyện khác nữa là cô đã làm một chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời của mình và cô không có mặt mũi nào để nhìn người khác, còn một nguyên nhân là lúc đấy suy nghĩ cô quá là hỗn loạn, có một cảm giác tức giận và hận thù kỳ lạ, vì thế vừa nhìn thấy Lăng Nghị thì liền cảm thấy cả người khó chịu, đặc biệt là sợ nhìn thấy anh, sợ đối diện với anh.
Sau đó dần dần cô càng ngày càng sợ Lăng Nghi...
Lăng Nghị cũng không phải thật sự muốn nghe Phó Lê giải thích, trước kia sợ anh bây giờ thích anh không phải là được rồi sao.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này cô sợ anh, nhưng nhìn dáng vẻ vẫn mâu thuẫn dính bên người anh...
Thật sự khiến cho anh say mê đến suýt chút nữa không phân biệt được nam bắc. Nếu không phải không thể chịu đựng được anh chỉ cần tram giọng nói một câu cô sẽ giống như con thỏ con sợ hãi, cả người sợ hãi, thì anh còn không muốn chọc thủng cái vấn đề này.
Nhưng bây giờ cũng tốt, nói rõ mọi chuyện thì cô không còn sợ hãi chỉ còn lại thích anh thôi.
Lăng Nghị cười ha hả, xoay người dùng sức đạp xe chạy vào thị trấn.
Vào thị trấn, Phó Lê lập tức đem những suy nghĩ sâu xa nó ném ra sau đầu, nhọc lòng vì chuyện bán hạt dưa, đây chính là chuyện liên quan đến cuộc sống sau này của cô.
Hôm nay hai người đến không khéo, trong thị trấn không mở chợ, trời lạnh lại cứ thổi từng cơn gió bắc, mắt thấy tuyết sắp rơi, trên đường phố cũng không còn vài người.
Phó Lê vừa muốn trải vải ra để đổ hạt dưa đã bị Lăng Nghị ngăn lại: "Từ từ, hôm nay không có mấy người, bán như vậy có khả năng không bán được bao nhiêu."
Phó Lê có chút hoảng loạn, cô cũng không biết buôn bán vội nhìn Lăng Nghị nôn nóng hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Lăng Nghị cười nói: "Nếu em tin tưởng tôi, để tôi giúp em bán. Bán xong tiền thì mời anh trai ăn bữa cơm là được rồi."
Phó Lê đồng ý, cởi bỏ hiểu lầm, bây giờ cái người Lăng Nghị này ở trong mắt cô giống như là người vạn năng, giống như là không có chuyện gì làm khó được anh.
Cô tin tưởng anh nhất định có thể kiếm được tiền.
Lăng Nghị bị ánh mắt tin tưởng của cô gái nhỏ nhìn muốn nhữn ra, cả người như ngâm mình trong nước ấm, vừa ấm vừa ngọt.
Anh vỗ ngực đảm bảo mình nhất định có thể kiếm được tiền, rôi đưa Phó Lê đến cửa trấn của nhà xưởng, nhìn hai con sư tử bằng đá đối diện đường cái đầy uy nghiêm, đường phố đối diện mặt sạp, chủ quán đang ngồi trước bếp lò sưởi ấm.