"Lúc ấy anh lấy lốp của chiếc xe bị vứt bỏ trong nông trường sau đó ném vào lửa, bị cao su nóng chảy ra bắn vào."
Trong lòng Phó Lê nảy ra một hy vọng khác, truy hỏi: "Ngoại trừ anh còn có người nào bị bỏng không?”
Lăng Nghị lắc đầu: "Không có, lúc ấy chỉ có một mình anh chơi."
Vì vậy, cái người chiếu sáng cho sinh mạng ảm đạm của cô... thật sự là Lăng Nghị?
Trong lúc nhất thời trong lòng Phó Lê phức tạp, rõ ràng vừa rồi anh còn nói muốn duy trì khoảng cách với cô, hóa ra đời trước là anh trộm đến gần cô trước.
Tìm được cái người cô thê muốn báo đáp rồi, trong lòng Phó Lê ngoại trừ khiếp sợ, một chút mừng thâm... còn có càng nhiều ảo não.
Lăng Nghị đã không cho cô tới cửa rồi, cô làm sao báo đáp anh được nữa?
Phó Lê nghĩ, vừa lúc miệng vết thương trên mu bàn tay cũng không đau vậy nữa, cô giả vờ muốn đứng lên: "Cảm ơn, nhưng em phải đi, anh trả đồ lại cho em đi."
Lăng Nghị thấy cô như vậy trong lòng đau muốn chết, nhưng trên mặt lại cười vô lại: "Không cho, đã đặt ở chỗ anh đây sao có đạo lý lấy về."
Phó Lê khiếp sợ mở to hai mắt, cô biết anh hung ác, nhưng không ngờ anh còn vô lại nữa, vậy mà lại muốn cướp đồ của cô.
Phó Lê tức giận đẩy Lăng Nghị đi, nhưng Lăng Nghị biết sức cô lớn đã sớm đề phòng cô ra tay. Thấy cô vừa nâng cánh tay lập tức né tránh, cánh tay dài trực tiếp vươn ra ôm Phó Lê vào trong lòng, ôm cánh tay cô không cho cô dùng sức.
Lăng Nghị ôm cô thật chặt, cằm ở trên tóc cô cọ loạn, chóp mũi bị kích thích giống như cún ngửi mùi thơm mê người trên người cô, ngoài miệng không ngừng nói: "Lê Tử, đừng đi... anh không muốn em đi, đó chỉ là những lời lúc tức giận... sao anh có thể không thích em đến đây được, anh thích, thích đến phát điên luôn, nếu mỗi ngày em đều đến, mỗi ngày ở nơi này của anh thì rất vui..."
Phó Lê ngây dại, anh đang nói cái gì?
Giọng người đàn ông trâm thấp nhưng rất có lực, nhìn Phó Lê mở miệng nói như không có cửa, cái gì cũng tuôn ra ngoài, anh nói: "Anh thích em, vẫn luôn thích em..."
"Em đừng sợ anh, anh không dữ với em, cũng không đánh em, anh chỉ đối tốt với em, mãi mãi đều tốt với em..." "Ôm em như này tim anh sẽ đập thật nhanh, không tin em sờ thử xem có phải như vậy hay không?”
Phó Lê đỏ mặt, nghĩ thâm: Không cần sờ cô cũng có thể cảm nhận được.
Lăng Nghị ôm cô thật chặt, cơ thể hai người dính vào nhau, mặt cô đặt ở ngay ngực anh, nơi đó ngay từ lúc anh nói chuyện sẽ nhảy lên mãnh liệt, như là có ai đang dùng búa đấm vào không ngừng vậy, chấn động đến lỗ tai của cô.
Da thịt của anh cũng giống như cái bếp lò nhỏ, không ngừng tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, nóng đến má cô phát sốt, cả người đều bị thiêu cháy, chóp mũi còn ngửi thấy hương vị dễ ngửi trên người người đàn ông.
Lăng Nghị nói những lời này mỗi một câu đều ghi vào trong lòng của cô, khiến trái tim cô như trải qua một trận long trời lở đất, trong đầu trống rỗng, miệng khép khép rồi lại mở mở, lại không biết nên nói cái gì.
Lăng Nghị nói ra hết sạch sẽ toàn bộ tâm tư của mình, nói xong mới thấp thỏm.
Lê Tử... liệu có thể cảm thấy mình quá lưu manh, không đủ tôn trọng cô hay không? Nhưng mà anh thật sự không nhịn được...
Trước đây anh không nói bởi vì anh sợ làm cô sợ, nhưng sau đó cô lại có hôn sự anh lại càng không thể mở miệng, lỡ đâu Lê Tử thích người nọ, thì nói cho cô cũng chỉ gây thêm phiền não...
Nhưng trước mắt cô nói nhất định sẽ từ hôn.
Hơn nữa mấy ngày nay cô hành động rất thân mật với anh, trong lòng Lăng Nghị đã sớm nhận ra Lê Tử có ý đối với mình, bây giờ không nói ra, chờ lần sau nói lại không biết chờ đến bao giờ.
Lăng Nghị ôm Phó Lê hồi lâu, cuối cùng hôn hôn lên đỉnh đầu của cô một cách dịu dàng.