[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!

Chương 10: Chương 10



Xưởng trưởng thở dài, vỗ vai tôi: "Tiểu Tần, nếu cô đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ viết giấy giới thiệu cho cô."

 

Tôi sụt sịt mũi, cúi đầu xuống, chỉ sợ ông ta phát hiện ra mình đang cười thầm: "Vâng, tôi nghĩ kỹ rồi, ly hôn."

 

Sau khi thêm mắm thêm muối lan truyền chuyện xấu của Lưu Kiến Nghiệp và Tạ Hà Hoa ra ngoài, tôi cầm đơn ly hôn và giấy giới thiệu, hí hửng về nhà.

 

Vừa vào cửa, cả nhà đang ngồi quây quanh bàn với vẻ mặt đầy oán khí, như thể đang đợi tôi vậy.

 

Tôi đập đơn ly hôn lên bàn, lạnh giọng nói: "Tôi muốn ly hôn với Lưu Kiến Nghiệp. Đống Đống và nhà cửa thuộc về tôi, cộng thêm hai nghìn tệ tiền bồi thường tổn thất tinh thần."

 

Bọn họ vừa nghe xong, lập tức xù lông.

 

Lưu Mỹ Hoa như gà chọi, giật lấy tờ đơn xé tan tành, nhảy cẫng lên gào vào mặt tôi: "Nhà là của bố mẹ tao, dựa vào đâu mà đưa cho mày?"

 

"Mày đúng là đồ nhà quê, thèm tiền đến phát điên rồi hả?"

 

Bố mẹ chồng tức đến trợn trắng mắt: "Đừng nói hai nghìn tệ, hai xu tao cũng không cho mày.

 

"Đồ sao chổi, mày muốn ly hôn cũng được, cuốn gói biến đi tay không."

 

Tôn Nhã và Tôn Manh cũng không chịu thua: "Dì Hà Hoa xinh hơn thím, tốt hơn thím, dì ấy còn mua kẹo cho bọn cháu ăn nữa."

 

"Không như thím, keo kiệt c.h.ế.t đi được. Đáng đời bị cậu cả của cháu đá..."

 

Tôi nhìn bộ mặt xấu xí lải nhải không ngừng của bọn họ, nhếch mép cười, vớ lấy cái phích nước trên bàn ném mạnh xuống đất.

 

Tai cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.

 

"Nếu các người không đồng ý điều kiện của tôi, tôi sẽ đưa đơn ra tòa.

 

"Tội quan hệ bất chính, làm giả giấy giới thiệu, không kiện cho Lưu Kiến Nghiệp ngồi tù mọt gông thì tôi không mang họ Tần nữa."

 

Bố mẹ chồng sững sờ, nhìn nhau, rồi thay đổi sang bộ mặt nịnh nọt.

 

"Tiểu Quyên, con nể mặt Đống Đống, đừng chấp nhặt nữa được không?"

 

"Đúng vậy, nó chỉ phạm phải lỗi lầm mà đàn ông nào trên đời cũng mắc phải thôi, con cứ nắm mãi không buông làm gì? Phụ nữ chúng ta phải độ lượng."

 

Độ lượng? Hy vọng lúc bố chồng ngoại tình, bà cũng độ lượng được như thế.

 

Tôi hắng giọng, thái độ kiên quyết: "Không có thương lượng gì hết."

 

Lưu Mỹ Hoa hừ một tiếng, huých tay Chủ nhiệm Lý đang im lặng, nũng nịu nói: "Chồng ơi, anh nói gì đi chứ.

 

"Chuyện của anh trai em, anh đã hứa với em là sẽ lo đến cùng mà."

 

Chủ nhiệm Lý sa sầm mặt, ậm ừ cho qua, sau đó hướng ánh mắt cảnh cáo về phía tôi: "Tần Tiểu Quyên, mối quan hệ của tôi ở Lâm Thành cô biết rồi đấy.

 

"Kẻ đắc tội với tôi lần trước đã bị tống cổ ra sa mạc trồng cây rồi..."

 

Tôi nhướng mày: "Chủ nhiệm Lý đang đe dọa tôi đấy à?"

 

Lưu Mỹ Hoa vênh váo như kẻ tiểu nhân đắc chí, trợn mắt muốn lòi cả tròng trắng: "Mày tốt nhất là biết điều một chút, nếu không tao cho mày biết tay."

 

Tôi cười khẩy một tiếng, chỉ vào bụng dưới của cô ta: "Như nhau cả thôi."

 

Nụ cười của Lưu Mỹ Hoa cứng đờ trên mặt, cô ta chột dạ kéo kéo vạt áo.

 

"Đống Đống, nhà cửa, hai nghìn tệ, một thứ cũng không được thiếu!" Tôi lấy giấy bút ra, nằm rạp trên tủ viết đơn ly hôn, "Tần Tiểu Quyên tôi không phải lớn lên trong sợ hãi đâu. Ra tòa kiện, đến cơ quan làm loạn, viết biểu ngữ tố cáo, tôi không tin Chủ nhiệm Lý có thể một tay che trời..."

 

Chủ nhiệm Lý nghiến răng nghiến lợi bật dậy khỏi ghế sô pha: "Tần Tiểu Quyên, đồ đàn bà chanh chua! Tôi..."

 

Ông ta đột nhiên nghẹn lời, nhìn chằm chằm vào tờ đơn ly hôn tôi đang viết, tán thưởng gật đầu, "Nét chữ gọn gàng, mạch lạc rõ ràng..."

 

"Nó là cái đồ nhà quê đến tiểu học còn chưa tốt nghiệp, viết được chữ nào ra hồn?" Lưu Mỹ Hoa nghe vậy, giật phắt lấy tờ đơn.

 

Cô ta nắm chặt tờ đơn xem đi xem lại, kinh ngạc trợn tròn mắt, "Mày... sao mày lại biết viết nhiều chữ thế này?"

 

Tôi nhún vai: "Thì sao?"

 

Chủ nhiệm Lý tươi cười, luôn miệng khen tôi: "Phụ nữ tài hoa như Tiểu Quyên đây thật sự hiếm thấy.

 

"Cô có muốn chuyển đến Cục t.h.u.ố.c lá của chúng tôi làm thư ký cho tôi không?"

 

Mặc kệ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Lưu Mỹ Hoa, tôi nhếch môi: "Đợi tôi ly hôn xong, tôi có thể cân nhắc ông đấy nha."

 

Lưu Mỹ Hoa xù lông, đẩy mạnh tôi vào tường: "Đồ lẳng lơ không biết xấu hổ, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không."

 

"Tao có không biết xấu hổ cũng không có chửa hoang." Tôi đứng vững lại, nháy mắt với Vương Tuyết Mai, "Phiền dì lấy món quà lớn tôi chuẩn bị cho Chủ nhiệm Lý ra đây."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.