Lưu Kiến Nghiệp xoa xoa cánh tay, miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Mẹ chồng cà nhắc cà nhắc lại gần hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đàn bà này muốn tạo phản rồi. Đến lương cũng dám không nộp.”
Lưu Kiến Nghiệp vỗ vỗ tay bà ta, cố nén bực tức trong lòng dịu giọng nói với tôi: “Bố mẹ trông con trai cho em, vất vả như vậy, em đưa lương cho họ là đúng rồi.
“Bao nhiêu năm nay vẫn thế mà. Hôm nay em phát bệnh gì vậy?”
Hừ. Buồn cười c.h.ế.t mất.
“Con trai tôi không phải con trai anh à? Bao nhiêu năm nay, đều là tôi nộp lương nuôi cái nhà này, anh, cái đồ ăn bám, đã làm được gì cho mẹ con tôi?” Tôi kéo tuột cậu con trai Lưu Đống Đống đang co ro gặm móng tay ở góc tường lại, “Lưu Kiến Nghiệp, anh mở to mắt chó của anh ra mà xem. Đây là đứa trẻ do họ trông đấy!
“Nước mũi chảy vào miệng rồi cũng không biết lau cho con.”
Tôi hít sâu một hơi, bê nửa bát nước tương còn thừa trên bàn hắt thẳng vào mặt hắn, “Lương một tháng của tôi bốn mươi hai đồng rưỡi, tất cả đều đưa cho mụ đàn bà độc địa kia.
“Mua một nghìn cân cải trắng mới có năm đồng, vậy mà bà ta cho con trai tôi uống nước tương, bà ta có phải người không?” Tôi cúi đầu nhìn Lưu Đống Đống gầy vàng vọt, lòng chua xót.
Ở thế giới thực, em trai tôi tên ở nhà cũng là Đống Đống, chỉ tiếc là, nó đã mất năm sáu tuổi vì bệnh viêm phổi rồi.
Tôi sụt sịt mũi, xoa đầu Lưu Đống Đống: “Bắt đầu từ mai, mẹ sẽ đưa con đi nhà trẻ. Chúng ta ra ở riêng!”
Lưu Đống Đống ngơ ngác nhìn tôi, gật đầu.
Mẹ chồng nghe vậy, gấp đến nỗi mặt nhăn túm lại. Bà ta kéo vạt áo Lưu Kiến Nghiệp, hạ giọng nói: “Con ơi, nó không nộp lương thì em gái con biết làm sao?
“Nó góa bụa, lại kéo theo hai đứa con, chút lương của nó còn không đủ tiêu, nó sống thế nào đây.”
Lưu Kiến Nghiệp lau nước tương trên mặt, bực bội hất tay bà ta ra, trợn mắt chỉ vào mặt tôi: “Đống Đống mới sáu tuổi, đi nhà trẻ cái gì? Không phí tiền thì mày khó chịu trong lòng phải không?
“Bớt nói nhảm đi, mau giao lương ra đây!”
“Tôi ghét nhất là bị người khác chỉ tay vào mặt.” Tôi khịt mũi coi thường, nắm lấy ngón tay hắn, dùng sức bẻ mạnh.
Lưu Kiến Nghiệp hét thảm một tiếng, luôn miệng xin tha: “Đau, đau...”
Tôi tăng thêm sức ở tay, gằn từng chữ: “Lương của anh, giao ra đây.”
Dưới ánh mắt phẫn nộ của Lưu Kiến Nghiệp, tôi moi hết tiền trong cặp của hắn nhét vào trong qu@n lót của mình: “Lấy chồng là để có người nuôi thân, anh đưa lương cho tôi giữ là hoàn toàn hợp lý.”
“Con đàn bà c.h.ế.t tiệt, hôm nay tao không đánh c.h.ế.t mày, họ Lưu tao viết ngược.” Đáy mắt Lưu Kiến Nghiệp ánh lên vẻ tàn nhẫn, nhận lấy cây chổi mẹ chồng đưa tới định đánh tôi.
Tôi khinh bỉ nhìn hắn, nghển cổ: “Anh đánh đi, đánh đi.
“Anh dám động vào một sợi tóc của tôi, tôi liền đến phòng bảo vệ của xưởng kiện anh tội bạo hành gia đình.”
2
Lưu Kiến Nghiệp lập tức xìu xuống, tay cứng đờ giữa không trung.
Chúng tôi cùng làm ở xưởng dệt, tôi là nữ công nhân, hắn là công nhân kỹ thuật sửa máy móc.
Ở cái thời đại mà vấn đề tác phong có thể ảnh hưởng đến tiền đồ này, hắn đương nhiên không dám động vào tôi.
“Khụ khụ.” Bố chồng ho khẽ hai tiếng, cầm tờ báo từ trong phòng đi ra, lựa lời nói móc tôi, “Tiểu Quyên, con là lao động tiên tiến của xưởng đấy, đanh đá như vậy là không được đâu.
“Nhường nhịn là phúc, chúng ta đều là người một nhà, con tính toán rõ ràng như vậy làm gì? Trước đây con đâu có như thế.”
Tôi liếc ông ta một cái, nhìn lão già ra vẻ đạo mạo mà chẳng nói được lời nào tử tế: “Vậy phúc này nhường cho bố nhé?
“Bố lấy lương hưu ra cho con tiêu đi, đều là người một nhà cả, bố đừng keo kiệt thế được không?”
“Mày...” Bố chồng tức đến đỏ mặt tía tai, giận dữ ném tờ báo xuống đất, “Đồ thô lỗ vô học. Tao không nói chuyện được với mày.”
Tôi chép miệng: “Người có văn hóa sao lại vứt rác bừa bãi thế nhỉ?
“Đúng là vô ý thức!”
Bố chồng nói không lại tôi, hít sâu liền ba hơi, ôm n.g.ự.c ngồi xuống ghế.
Mẹ chồng và Lưu Kiến Nghiệp qua dỗ dành, ba người túm tụm lại thì thầm:
“Tần Tiểu Quyên bình thường vụng về ăn nói, đạp ba phát không kêu được tiếng rắm, sao hôm nay như biến thành người khác vậy?”
“Bình thường nó thấy mẹ đến thở mạnh còn không dám, hôm nay lại dám cãi lại mẹ, còn trừng mắt với mẹ nữa.”
“Mẹ không cần biết, con ơi, con phải đòi lại tiền bằng được. Con phải nghĩ cho em gái con chứ.”
“Nó chắc chắn là uống nhầm thuốc rồi.”