Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, cười lạnh một tiếng.
Lúc tôi uống nhầm thuốc thật sự còn ở phía sau kìa, gặp phải tôi coi như các người gặp hạn rồi.
Mẹ chồng hắng giọng, hất cằm, ra lệnh cho tôi: “Tần Tiểu Quyên, mày đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau lăn vào bếp nấu cơm.”
“Tôi đi làm cả ngày, mệt muốn chết, dựa vào đâu mà tôi phải nấu? Bà ở nhà rảnh rỗi sinh nông nổi, nấu bữa cơm thì c.h.ế.t được à?”
Mẹ chồng há miệng, ngây người nhìn tôi: “Trước giờ đều là mày làm, tao có biết nấu cơm đâu.”
Tôi lười nghe bà ta lải nhải, túm gáy bà ta lôi vào bếp: “Đi mau, đừng để tôi phải đánh bà.”
3
Mẹ chồng vừa bưng một đ ĩa dưa muối và một chậu lương khô lên bàn.
Cô em chồng góa phụ xinh đẹp Lưu Mỹ Hoa của tôi, dắt theo hai đứa con gái Tôn Nhã và Tôn Manh đúng hẹn kéo đến.
Lưu Mỹ Hoa khinh thường liếc tôi một cái, nghêu ngao hát rồi đi vào bếp.
“Đồ nhà quê.”
“Đồ nhà quê, lêu lêu lêu.”
Tôn Nhã và Tôn Manh huých tôi một cái, mỗi đứa vơ hai cái bánh bao trong chậu cầm trên tay, lè lưỡi trêu tôi.
Tôi hừ lạnh một tiếng.
Mấy đứa ranh con, đợi đấy xem lát nữa tao xử lý chúng mày thế nào.
“Ôi cục cưng bé bỏng của bà, bàn nhỏ quá không đủ chỗ ngồi.” Mẹ chồng xoa đầu chúng nó, nháy mắt ra hiệu, “Hai đứa vào bếp ăn với mẹ đi.”
Hai đứa ranh con gật đầu, nhảy chân sáo vào bếp.
“Ăn cơm.” Mẹ chồng dúi cho bố con Lưu Kiến Nghiệp và Lưu Đống Đống mỗi người một cái bánh bao, đến lượt tôi, mặt bà ta lộ rõ nụ cười xấu xa, móc từ trong túi ra một miếng bánh ngô khô khốc ném cho tôi, “Mày ăn cái này!”
Bố con Lưu Kiến Nghiệp cười khẩy một tiếng đầy chế nhạo, vui vẻ cắn một miếng bánh bao.
Tổng cộng có mười cái bánh bao, dựa vào đâu mà bắt tôi ăn bánh ngô khô?
Tôi bực bội gạt miếng bánh ngô sang một bên, vươn tay lấy bánh bao trong chậu.
Không ngờ, tay còn chưa chạm vào chậu đã bị Lưu Kiến Nghiệp dùng đũa gõ mạnh một cái.
“Tần Tiểu Quyên, sao mày tham ăn thế? Mày ăn bánh bao rồi, con trai tao ăn gì?”
He he, cái thằng cha lần trước không cho tôi ăn bánh cuộn Thuỵ Sĩ đã bị tôi đ.ấ.m cho thành đầu heo rồi, vẫn còn đang nằm trong viện đấy.
Tôi không đợi hắn phản ứng, lao vào tấn công tới tấp, cào cho mặt hắn nở hoa: “Nhắm vào tôi phải không? Tôi cũng đi làm kiếm tiền, tôi muốn ăn bánh bao!”
Lưu Đống Đống giật mình sợ hãi, kéo kéo vạt áo tôi, giơ cái bánh bao trong tay lên trước mặt tôi: “Mẹ ơi, bánh bao của con cho mẹ ăn này.”
Tôi nhìn dáng vẻ đáng thương của con, mũi cay xè, vớ lấy miếng bánh ngô ném thẳng vào đầu mẹ chồng: “Đồ già khốn kiếp, tôi cảnh cáo bà, còn dám giở trò với tôi nữa tôi vặn cổ bà xuống.”
Mẹ chồng rên một tiếng, liếc nhìn bố chồng cầu cứu, miệng không ngừng kêu “Ối giời ơi”.
Bố chồng liếc bà ta một cái, nghiêng người đi, tự mình gặm bánh bao.
Tôn Nhã và Tôn Manh nghe tiếng, ló đầu ra từ bếp, tay còn cầm trứng gà luộc: “Lêu lêu lêu, không cho mẹ con mày ăn.”
“Đồ nhà quê không xứng ăn bánh bao, cút vào nhà vệ sinh ăn đi, ha ha ha.”
Lưu Mỹ Hoa ló nửa người ra, lau vụn trứng dính bên mép, cười phá lên như heo kêu.
Tôi nhếch mép, mỗi tay một đứa, nhét hai đứa ranh con vào nhà vệ sinh, ấn đầu chúng nó xuống bắt ngồi trong đó ăn ,
“Không ăn no không được ra!”
Cả nhà đều đứng hình, ngây ra một lúc lâu mới hoàn hồn trong tiếng la hét kinh hãi của bọn họ.
Đấu với tôi à? Các người còn non lắm.
Tôi bế Lưu Đống Đống lên, đi thẳng vào bếp, giật lấy quả trứng luộc trong tay Lưu Mỹ Hoa nhét vào miệng con: “Con trai, con ăn đi, từ nay về sau, mẹ sẽ cho con ngày nào cũng được ăn trứng.”
Lưu Đống Đống miệng nhét đầy thức ăn: “Ưm.”
“Tần Tiểu Quyên, mày bắt nạt con gái tao, tao liều mạng với mày.” Lưu Mỹ Hoa giơ nanh múa vuốt lao về phía tôi, “Trứng là của tao, chúng mày không được ăn!”
Tôi tiện tay vớ lấy cái xẻng nấu ăn, vụt cho cô ta mấy cái: “Tiền ăn không đóng một xu, ăn của tôi uống của tôi mà còn dám chửi tôi à?
“Đồ vong ơn bội nghĩa!”
Lưu Mỹ Hoa ôm đầu, sủa với tôi: “Tao về nhà bố mẹ tao ăn cơm, liên quan gì đến mày?”
Mẹ chồng co rúm ở cửa bếp, liếc xéo tôi: “Con gái với cháu ngoại tao về ăn bữa cơm, mày có cần phải làm thế không?”
“Tôi nhổ ! Bà cũng là đồ già vong ơn bội nghĩa không kiếm ra một xu.
“Bọn họ ngày nào cũng vác ba cái miệng đến ăn chùa uống chực, chẳng phải đều là hút m.á.u tôi sao?”