Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 20: 20: Nhớ Bà Nội 1




Hứa Đào đem từng khối điểm tâm cắt ra để vào nồi chiên, nghe Triệu Vệ Quốc hỏi cô nhìn thoáng qua rồi thẳng thắn lắc đầu : “Không thích”.

Cô thuộc tuýp người không thích chỉ quẩn quanh khói bếp nhưng tìn hình trước mắt trừ khi tìm được công việc thích hợp, còn không thì về sau cô phải thừờng xuyên đóng quân tại gian bếp.

“! ! ! ” Hiển nhiên Triệu Vệ Quốc không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án thế này, nhấp môi nhìn Hứa Đào không nói chuyện.

Hứa Đào cắt điểm tâm thật nhanh, lửa cũng vừa nhóm xong, không bao lâu sau một nồi điểm tâm khoai lang đỏ ra lò, Hứa Đào đem từng khối bánh đặt ra mâm“Nếm thử xem hương vị thế nào”Hứa Đào đem điểm tâm đặt bên cạnh bảo Triệu Vệ Quốc nếm thử xem thế nào, chính mình cũng cầm một khối ăn thử.


“Nếu có đậu đỏ thì càng thơm” Hứa Đào đánh giả, sau đó cô cởi tạp dề chuẩn bị vào phòng xem Tiểu Nam đã thức dậy chưa, hiện tại chỉ chờ bé tỉnh ngủ là có thể cùng nhau ra cửa: “Em đi xem Tiểu Nam, lát nữa anh tìm cái gì đó đem điểm tâm bỏ vào nhé”.

“Được” Triệu Vệ Quốc đáp ứng đồng thời cầm lấy khối điểm tâm ăn, hương vị thơm mềm, mới ra lò nên vỏ ngoài giòn giòn.

Bên này Hứa Đào đem khối bánh trong tay ăn xong, đối với trù nghệ của bản thân cô thực hài lòng.

Lau sạch tay rồi đi về phía phòng ngủ.

Trong phòng Tiểu Nam đã tỉnh nhưng lại an tĩnh nằm trên giường, đem chăn lông mỏng đắp kín lại, đáng thương nằm thành một đoàn.

Hứa Đào nhìn một đoàn nho nhỏ kia mơ hồ còn nghe âm thanh nức nở, nội tâm không khỏi đau lòng, cô bước nhanh qua duỗi tay nhẹ nhàng đem chăn lông xốc lên, bên trong là Tiểu Nam ngoan ngoãn hốc mắt giàn giụa nước mắt.

Tiểu Nam nằm nghiêng cảm nhận được có người xốc chăn lên bé ngốc đầu dậy đối mặt với Hứa Đào, bé vẫn như cũ thút tha thúc thít, giống như chính mình lẳng lặng khóc từ lâu.


“Làm sao vậy, sao Tiểu Nam lại khóc thế này? Nơi nào không thoải mái sao?”Hứa Đào chưa từng, cũng như chưa có kinh nghiệm dùng giọng điệu ôn nhu dò hỏi bao giờ.

Lúc cô đi vào phòng nhìn bé khóc thế này trong lòng cô không khỏi chua xót, cô cảm thấy Tiểu Nam là đứa nhỏ ngoan, dù buổi trưa có chút nghịch ngợm nhưng đều xuất phát từ sự ngây thơ đáng yêu, hiện tại nhìn bé khóc khụt khịt khiến cô thật sự đau lòng.

“Ô ô ô! ! ! ! !.

.

” Hứa Đào dò hỏi, Tiểu Nam ban đầu chỉ khóc thúc thích hiện tại lại phát ra âm thanhHứa Đào lập tức ngồi trên mép giường đem bế bé ngồi lên đùi mình, duỗi tay lau nước mắt lại hôn lên đỉnh đầu trấn an bé: “Nói cho mẹ nghe rốt cuộc Tiểu Nam làm sao vậy, được không?”Tiểu gia hỏa cứ khóc khụt khịt được HỨa Đào ôm, hai cánh tay béo duỗi ra ôm cổ Hứa Đào, sau đó ỷ lại dựa vào Hứa Đào: “! ! Nhớ bà nội” Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm, tỉnh ngủ lại chỉ có một mình nên bé sinh ra cảm giác sợ hãi.


“……”Nghe Tiểu Nam nói nhớ bà nội trong lòng Hứa Đào mềm nhũn rồi lại không có biện pháp nào để giúp bé quên đi, cô chỉ còn cách bế bé lên rồi xoa đầu dỗ nhẹ bé: “Bà nội ở quê cách chúng ta bên này rất xa, chờ đến ăn tết chúng ta về quê thăm bà nội được không?”“Ăn tết là khi nào a?” Tiếng khóc nức nở mang theo sự nghi hoặcHứa Đào cũng nghiêm túc trả lời bé: “Chính là còn mấy tháng nha”“Mấy tháng là bao lâu?” Tiểu Nam vẫn còn tiếp tục hỏi, bé muốn biết chính xác là mấy ngày.

Hứa Đào nhất thời không biết nên nói thế nào cho bé hiểu, tiểu gia hỏa vẫn chưa học tính toán, mấy tháng thì cô có thể giải thích nhưng mấu chốt là có giải thì bé sẽ nghe hiểu sao?“Liền tính còn rất lâu nha, đến khi tuyết rơi chúng ta mặc quần áo mùa đông là đến tết” Hứa Đào bế bé ra khỏi phòng: “Mẹ có làm điểm tâm ngon, Tiểu Nam có muốn nếm thử không?” Dỗ dành không đươc, mà giải thích thì cũng không thể rõ ràng nên cô đành phải nói sang chuyện khác mới có thể làm bé di dời lực chú ý, không thể nghi ngờ đồ ăn có sức ảnh hưởng rất lơn, mà vừa lúc cô cũng làm xong điểm tâm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.