Cho nên dựa vào nói ít sai ít, vẫn nên câm miệng thì tốt hơn.
….
Trong cái thời đại này, giao thông còn chưa phát triển tiện lợi, bọn họ đi bộ đến nhà họ Trình.
May là cũng không quá xa, chỉ khoảng hai dặm thôi.
Nhưng như vậy cũng đủ khiến Lâm Nghiên Thu mệt chết, hai đứa con gái song sinh của cô còn nhỏ không thể đi được bao nhiều, là “mẹ” của cặp sinh đôi, dù sao cô cũng phải ôm một đứa.
Đứa còn lại là do anh cả của nữ phụ ôm.
Mẹ nữ phụ tay trái tay phải dắt Đại Bảo và Nhị Bảo.
Lâm Nghiên Thu: “! ”Sinh nhiều quá!“Đại Bảo, các con làm sao đi sang nhà bà ngoại?” Cô có hơi tò mò.
Đại Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ, mở mắt to tròn to khó hiểu: “Thì cứ đi thôi ạ?”Lâm Nghiên Thu đổi một cách hỏi khác: “Vậy còn Tam Bảo và Tiểu Bảo thì sao?”Đại Bảo chỉ chỉ em gái: “Con với Nhị Bảo, mỗi người ôm một đứa.
”Bây giờ Lâm Nghiên Thu không còn gì để nói, cô còn không bằng cả hai đứa trẻ…Cô thấy chột dạ ghê, đã thấy mẹ của nữ phụ Lương Phượng Anh liếc qua đây ánh mắt mang theo trần trụi khinh bỉ.
Lâm Nghiên Thu: “! ”Chẳng bao lâu sau, đã đến đội sản xuất nhà họ Trình, cứ đi theo hướng tây khi sắp ra khỏi thôn, cuối cùng cũng đến được nhà họ Trình.
Vừa rồi khi trên đường đến đây, Lâm Nghiên Thu đã chú ý quan sát, không giống những đời sau đều là biệt thự nhỏ, thời kỳ trong sách này nông thôn vẫn rất nghèo, đưa mắt nhìn qua, hầu như tất cả đều là nhà làm bằng bùn đất, thấp bé cũ nát.
Ngược lại, nhà của nhà họ Trình thật sự rất bắt mắt, một loạt bốn gian nhà mái gạch đỏ khang trang, mái ngói mới tính, còn “xa xỉ” xây sân đất nung cao hơn nửa người, nhìn rất là khí thế, trong những ngôi nhà gạch đất thì dùng câu hạc trong bầy gà để diễn tả cũng không quá.
Cửa sân ở nông thôn không có khóa, Đại Bảo chạy đến mở cửa trước.
Sau đó, một giọng nói the thé vang lên từ trong sân: “Cái thằng đáng chết Đại Bảo này, mày đem Tam Bảo Tiểu Bảo đi đâu hết rồi?!!’.