Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 102: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - Chương 102



Trình Gia Thuật thấy cô mệt mỏi như vậy mà còn cố chấp, anh chắp hai tay sau lưng, cau mày hỏi cô: "Em có biết bây giờ bộ đội đang trong tình hình kinh phí eo hẹp hay không?”

Lâm Nghiên Thu ngẩng đầu lên, cô dùng đôi mắt mơ màng nhìn anh, kinh phí eo hẹp thì có liên quan øì đến việc cô ngủ hay không ngủ chứ?

Còn chưa đợi cô mở miệng hỏi, Trình Gia Thuật đã dùng giọng điệu nghiêm túc giáo huấn cô: "Em là người nhà quân nhân nên càng phải tiết kiệm tài nguyên, bây giờ em ra ngoài nhìn xem có nhà ai còn sáng đèn hay không?”

Thì ra là chê cô lãng phí điện...

Lâm Nghiên Thu a một tiếng, thoáng cái liền tin lời anh, cô buông quần áo xuống rồi ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ.

Dù sao lãng phí tài nguyên của bộ đội là chuyện lớn à.

Trình Gia Thuật nhìn cô đi vào phòng, anh giơ tay tắt đèn ngủ, sau đó nhìn quần áo trên bàn, tỉnh thần lãng phí tài nguyên điện là không nên, anh xỏ kim một lần nữa, vèo vèo, chỉ cần một ít thời gian đã hoàn thành xong công việc của Lâm Nghiên Thu, anh thu don một chút rồi cũng đi vào ngủ.

Ban đêm, trời mưa càng lúc càng lớn, kèm theo sấm chớp, mưa to như chậu, cho tới sáng sớm vẫn không giảm chút nào, những nhà nào không kịp xả nước vào ống thoát nước thì nước mưa đã tràn qua ngưỡng cửa, trực tiếp chảy ào vào nhà.

Đợi tới khi Lâm Nghiên Thu tỉnh lại thì trên sàn nhà đã tràn ngập rất nhiều nước thải rồi, nhìn xuống thì thấy lượng nước có thể không ngập qua mắt cá chân.

Trên mặt nước còn trôi nổi một ít rác rưởi, người ở thời đại này cũng không có ý thức bảo vệ môi trường, vệ sinh cũng rất kém cỏi, bình thường giấy vụn bị vứt bừa bãi khắp nơi nên bây giờ toàn bộ đều tràn hết vào nhà.

Lâm Nghiên Thu ghét bỏ nhíu mày, bàn chân trắng nõn vươn ra từ mép giường, nhưng sau vài lần thử thì cô cũng không dám đặt chân xuống đất.

Cuối cùng, cô cũng dứt khoát từ bỏ, ngồi xổm ở mép giường ngẩn người, váy ngủ màu trắng dài đến bắp chân bao bọc hai chân của cô, mái tóc vừa mới ngủ dậy bồng bềnh rất đáng yêu.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, mặc dù đã bảy giờ nhưng vẫn còn tối đen, giờ này có lễ Trình Gia Thuật đã đến bộ đội lâu rồi.

Chịu ảnh hưởng của trận mưa lớn này, mực nước hồ chứa ở thượng nguồn lưu vực kinh huyện dâng cao, thậm chí họ còn không kịp xả lũ nên vào rạng sáng nay con đê đã bị phá vỡ, phía hạ lưu của thôn trong chốc lát đã bị ngập, nhà cửa sụp đổ vô số, những người dân không kịp chạy trốn đã bị vùi lấp dưới đống đổ nát, hiện tại sống chết chưa rõ, tình hình thiên tai vô cùng nguy cấp.

Một số đơn vị gần ở khu vực bị ảnh hưởng bởi thiên tai nhất đã nhận được lệnh rằng họ phải ngay lập tức trang bị vũ khí đến hỗ trợ.

Là người tiên phong của toàn bộ bộ đội, Trình Gia Thuật thậm chí còn chưa kịp thông báo một tiếng với Lâm Nghiên Thu thì đã trực tiếp leo lên xe lên đường đến khu vực xảy ra thiên tai.

Lộ trình dài hơn hai trăm kilomet, lúc bọn họ chạy tới liền thấy tình hình nơi đây so với dự kiến của họ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Cơ hồ tất cả nhà cửa nơi đây đều bị phá hủy, thương vong thảm thương, trong lúc bọn họ cứu viện thì gặp phải mấy lần các ngôi nhà bị sập, không ít binh sĩ đã bị thương nặng.

Ở nhà, Lâm Nghiên Thu vẫn là nghe người khác nói mới biết về tin tức của trận lũ lụt này.

Sáng giờ mưa vẫn rơi không ngừng nghỉ, mực nước tràn vào nhà cũng dần dâng lên cao, bản thân cô e sợ nên không muốn xuống giường, cô cũng không cho mấy đầu củ cải bước xuống.

Nước bẩn như vậy, ai mà biết bên trong có vi khuẩn gì hay không? Mặc kệ con cái nhà người ta đang vui vẻ nhảy nhót trong dòng nước, nhà cô thì không được, ý thức vệ sinh phải được bồi dưỡng từ nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.