Còn nữa, gì mà mẹ Đại Bảo, sau này em cứ theo tôi đi, chúng ta sẽ sống thật tốt.
Được lắm.
Lâm Nghiên Thu cảm thấy không vui, cô học theo cách nói của anh, nghiêm túc đáp trả: "Đồng chí Trình Gia Thuật, có chuyện này tôi phải nói với anh.
Chúng ta nói xong thì giữ bí mật cho riêng mình, tôi ở lại nhà anh để có một thân phận, anh giữ tôi lại thì có rất nhiều ích lợi, cho dù nói ba ngày ba đêm cũng không nói hết.
Là một nữ đồng chí, tôi cảm thấy bản thân đang bị thiệt thòi, tôi thấy như này, tốt nhất anh và tôi ly hôn đi, tôi cũng có thể cảm nhận được quá trình được người ta đuổi theo."
"Em nói cái gì? Cái gì đuổi theo?" Trình Gia Thuật nghe xong liền nhíu mày lại nói: "Em là tội phạm bị truy nã hay sao mà muốn có người đuổi theo?" Thật sự do anh nghe không hiểu, nhưng có thể khẳng định đây không phải lời nói tốt đẹp gì.
Lâm Nghiên Thu: ".
." Anh đang nghiêm túc đó hả?
"Mau trả lời!"
Trình Gia Thuật lấy khí thế dũng mãnh trong bộ đội ra sử dụng, truy hỏi cô: "Em nói mau, em muốn đuổi theo thế nào! Xe tăng đuổi theo hay máy bay đuổi theo." Lâm Nghiên Thu thật sự rất muốn khóc, sao anh không trực tiếp cầm đại pháo oanh tac luôn đi a...
Quên đi, cô thấy anh căn bản không nghe hiểu ý tứ của mình, muốn anh quỳ xuống tặng hoa hay nói mấy câu dễ nghe, chắc kiếp sau, kiếp sau nữa!
Lâm Nghiên Thu nhanh chân đứng dậy rời đi, Trình Gia Thuật muốn giơ tay bắt lấy cô nhưng không được.
"Em đi đâu đó!”
"Đi vệ sinh!"
Sau khi đi ra từ phòng vệ sinh công cộng, cô tới phòng tắm rửa tay rồi đi dạo một vòng bệnh viện.
Tới khi thấy đầu óc không còn choáng nữa mới chịu đi về, vừa lúc đi ngang qua quầy sủi cảo, người phụ nữ trung niên gọi cô, nói lát nữa sẽ nấu xong canh xương hầm.
Khi nấu xong cũng đã chạng vạng tối, lúc này người qua lại trong bệnh viện khá đông, chủ yếu là tới đưa cơm.
Lâm Nghiên Thu vừa lên lầu ba, y tá phụ trách chăm sóc Trình Gia Thuật nhìn thấy cô liền vội vàng chạy tới nói: "Người nhà Trình liên trưởng, cô về rồi, chồng cô không tìm thấy cô nên nổi giận đấy, cô mau đi xem äi."
Lâm Nghiên Thu mỉm cười ừ một tiếng, áy náy nói: "Tính cách anh ấy không tốt lắm nên cô cứ mặc kệ đi, khi không có tôi ở trong phòng thì cũng đừng vì anh ấy là bệnh nhân mà nuông chiều quá."
Y tá vốn dĩ hơi tức giận nhưng sau khi nghe Lâm Nghiên Thu nói xong liền thấy thoải mái hơn, độ hảo cảm với Lâm Nghiên Thu cũng tăng lên nhanh chóng.
Vừa rồi mấy người y tá các cô còn đang suy đoán vợ của Trình liên trưởng vừa xinh đẹp vừa khí chất như vậy, nhìn vào đã biết tám chín phần mười là đại tiểu thư nhà tư bản xã hội cũ, tính cách có lẽ cũng sẽ chảnh chọe hếch mũi lên trời, nhưng bây giờ...
Y tá phụ trách cảm thấy ngượng ngùng, cô quyết định lát nữa sẽ nói với mấy y tá khác không thể nói xấu người khác nữa.
Lâm Nghiên Thu bước vào phòng bệnh, cô để canh xương hầm lên tủ ở đầu giường.
Trình Gia Thuật đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt nhìn cô, thật ra anh rất muốn dạy dỗ cô không nói một tiếng nào mà đã chạy ra ngoài, chưa quen thuộc nơi đây mà cũng không chịu ngoan ngoãn ở trước mặt anh.
Nhưng Trình Gia Thuật vẫn nghẹn lại, anh ho khan một cái rồi nói: "Em nói đuổi theo gì đó, ý là muốn nói muốn có đối tượng phải không?"