Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 145: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ - Chương 145



Khi anh vào cửa, Lâm Nghiên Thu nhìn thoáng qua một cái rồi thu hồi tâm mắt chuyên chú làm việc, sau đó cô ngửi thấy mùi rượu phảng phất đến gần, không đợi cô nhăn mũi, cả người cô đã bị Trình Gia Thuật ôm từ phía sau.

Anh uống rượu à?

Lâm Nghiên Thu quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt u ám của anh nhìn cô, cô chưa kịp nói gì thì cằm đã bị nâng lên, sau đó môi người đàn ông không hề phòng bị dán về môi cô.

Đây là lần đầu tiên Trình Gia Thuật hôn cô ở ngoài giường, hơn nữa hôn hơi mạnh và thô lỗ, điều này khiến cô không hiểu sao thấy hoảng hốt, theo bản năng muốn đẩy anh ra nhưng hai cổ tay đã bị anh bắt được.

Lạch cạch, áo len còn chưa dệt thành hình dạng đã bị rớt xuống đất.

Trình Gia Thuật im lặng ôm cô lên rồi đi vào phòng ngủ, anh dùng chân đá vào cửa, phát ra một tiếng bang.

Lúc Ngụy Hồng còn ở quê, vì để tiết kiệm tiền dầu hỏa nên cô có thói quen đi ngủ sớm.

Sau này đến bộ đội vẫn như vậy, vừa qua tám giờ, cô liền kêu bọn nhỏ lên giường, tắt đèn rồi chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm đang mơ màng, bỗng nhiên Ngụy Hồng nghe thấy tiếng va chạm ở cửa, thoáng cái cô bị giật mình tỉnh giấc.

Ngụy Hồng còn tưởng hai anh chị họ đang cãi nhau nên dán lỗ tai lên tường nghe thử vì tường không cách âm.

Kết quả, Ngụy Hồng nghe được âm thanh nũng niu của chị dâu, giống như miếng thịt nào đó trên người của chị ấy bị ngậm lấy.

Dù sao Ngụy Hồng cũng đã gả đi một lần, trong nháy mắt liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đỏ mặt xấu hổ chui vào trong chăn che kín hai lỗ tai lại.

Âm thanh cách vách chưa từng ngừng, lúc cao lúc thấp, lúc vui vẻ lúc khóc lóc.

Đến nửa đêm, tiếng khóc nức nở trở nên biến dạng, tiếng giường khung sắt vẫn còn kêu kẽo kẹt, cho đến khi ngoài cửa sổ hiện lên sắc xanh.

Thể lực của bộ đội tiêu binh, mỗi người đều có sức chịu đựng bền bỉ không tầm thường, huống chi là Trình đại đội trưởng thường xuyên đem đám binh đản huấn luyện đến nỗi kêu khóc gọi cha gọi mẹ, anh là một người bá đạo, đối mặt với người phụ nữ mình yêu, cho dù thế nào cũng đều thấy không đủ.

Mặc dù Trình Gia Thuật đã cố gắng kiêm chế nhưng vẫn làm ba lần.

Một khi người đàn ông đã phô bày sức mạnh thì phụ nữ chỉ có thể yếu đuối chấp nhận, một đêm mưa gió qua đi, Lâm Nghiên Thu sắp ủy khuất chết mất thôi.

Cô vốn dĩ là một người vừa yếu ớt vừa sợ đau, cho dù sau đó cô rất vui vẻ và đạt khoái lạc cực hạn chưa từng cảm nhận được, nhưng cô cũng muốn khóc a.

Sáng sớm, mí mắt Lâm Nghiên Thu sưng như hạch đào, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất bĩu môi, cả người chui vào trong chăn ngủ như một đứa trẻ.

Ở quân đội, dù mưa gió thế nào cũng không gây trở ngại cho việc huấn luyện.

Hơn 6 giờ, Trình Gia Thuật liền thức dậy chuẩn bị, một đêm không ngủ, trên mặt anh vẫn không có chút mệt mỏi nào mà ngược lại còn thoải mái sung sướng đứng ở mép giường mặc áo sơ mi, sửa sang lại ngoại hình, sau đó anh khom lưng hôn vào mí mắt ngủ say của Lâm Nghiên Thu, giọng nói mang theo vài phần ôn nhu: "Mẹ Đại Bảo, anh đi làm đây."

Lâm Nghiên Thu đang mệt muốn chết, cô mệt tới mức không thể mở mắt nổi, làm gì còn sức lực để ý tới anh, huống chi cô cũng không muốn phản ứng.

Lâm Nghiên Thu vẫn còn thấy ủy khuất, tối hôm qua cô vừa khóc vừa kêu anh nhẹ một chút, vậy mà anh chẳng những không nhẹ nhàng mà còn làm cô mạnh hơn, khiến cơ thể cô tới giờ vẫn còn đau.

Lâm Nghiên Thu không biết, cho dù cô làm ra vẻ không để ý tới người khác, nhưng ở trong mắt Trình Gia Thuật lại thấy rất đáng yêu, anh nhịn không được hôn cô mấy cái, hôn cho tới khi người trong lòng vung móng vuốt đuổi đi thì anh mới chịu đội mũ rồi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.