[Thập Niên 80] Nhượng Lại Phế Thải

Chương 10: Chương 10



Một buổi sáng nọ thức dậy, tôi định đến Hồng Mân Côi mở cửa.

 

Còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng hét tức điên của Chu Thiến và Tất Thành Công.

 

"Thằng khốn nạn nào làm chuyện này thế, để tao mà phát hiện ra thì tao xử đẹp nó."

 

Tôi vội chạy đến cửa tiệm xem, liền thấy cửa nhà chúng tôi bị người ta tạt phân, trên tường trên cửa viết đầy những lời lẽ bẩn thỉu như đồ lẳng lơ, tiện nhân, ngoại tình, con đ ĩ, đàn bà ly hôn, gái quê.

 

Tôi tức đến run cả người.

 

Chu Thiến nắm lấy tay tôi, "Tố Tâm, đừng nhìn, đây là bọn họ ghen tị với cậu."

 

"Chuyện này chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến bà mẹ chồng cũ độc ác của cậu đâu."

 

Tôi nắm chặt lại tay Chu Thiến: "Tớ biết, ngoài bà ta ra không còn ai khác."

 

Cho nên tôi càng không thể bỏ qua cho bà ta.

 

17

 

Tôi đã báo cảnh sát.

 

Chú của Chu Thiến là cục trưởng cục cảnh sát.

 

Nghe nói có kẻ ác ý nhắm vào cửa tiệm của cháu gái mình, ông lập tức cử người đi điều tra.

 

Chưa đầy ba ngày đã có nhân chứng và mời Lưu Thúy Phương lên đồn.

 

Tôi từ chối hòa giải, Lưu Thúy Phương bị tạm giam 15 ngày.

 

Lục Tự Cảnh mắt đỏ hoe cầu xin tôi tha cho mẹ hắn.

 

"Tố Tâm, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, em không thể tha thứ cho bà ấy lần này sao?"

 

Nhớ lại những lời lẽ cay độc của hắn với tôi ở kiếp trước.

 

Tôi cười lạnh nói: "Tôi và anh chẳng có ân nghĩa gì, càng không nợ nần gì bà ta, ngồi tù, đó là quả báo bà ta đáng phải nhận."

 

Lưu Thúy Phương nghe tôi nói vậy, lập tức gào lên.

 

"Con đ ĩ này, tao nói sai à?"

 

"Mày không làm mấy chuyện mờ ám thì mày mở được cái tiệm tốt thế à, một đứa gái quê như mày thì dựa vào cái gì?"

 

Tôi ngước mắt lên, cười lạnh: "Bà cứ chửi tiếp đi, bà cứ tùy tiện phỉ báng người khác, tôi không ngại để bà ở trong đó thêm vài ngày nữa đâu, tốt nhất là ngồi mọt gông."

 

Lưu Thúy Phương bị tôi dọa cho một phen.

 

Lập tức không dám nói nữa.

 

Bà ta cuối cùng cũng nhận ra, tôi không còn là cô con dâu nhỏ mặc bà ta tùy ý nhào nặn như trước nữa.

 

Lục Tự Cảnh ánh mắt nặng nề nhìn tôi.

 

"Diệp Tố Tâm, cô hình như đã khác rồi."

 

Tôi nhìn Lục Tự Cảnh râu ria lởm chởm, cười nói: "Vậy sao? Anh cũng khác rồi."

 

Thật sự là đã khác rồi.

 

Đời này không có tôi.

 

Hắn dường như cũng chẳng tốt đẹp hơn.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thậm chí còn tệ hơn cả kiếp trước.

 

Hừ, đáng đời thằng chó.

 

 

18

 

Lần nữa biết được tin tức nhà họ Lục là từ miệng Chu Thiến.

 

"Cậu biết không? Bà mẹ chồng cũ phiền phức của cậu bị liệt rồi."

 

"Không đúng, phải là cả hai ông bà già đó cùng bị liệt."

 

Tôi tò mò hỏi: "Là tai nạn giao thông à?"

 

Chu Thiến lắc đầu: "Phải mà cũng không phải."

 

"Kim Phượng Hoàng của họ phá sản rồi còn gì? Nghe nói con dâu Lâm Vũ bây giờ của họ vẫn muốn làm ăn, kết quả Lưu Thúy Phương không đồng ý, còn ngày nào cũng đánh đập hành hạ cô ta, chồng cũ của cậu cũng chẳng thèm bảo vệ."

 

"Lâm Vũ cuối cùng không chịu nổi nữa, cuỗm sạch số tiền cuối cùng của nhà họ, nói là muốn đến Thâm Quyến làm ăn."

 

"Kết quả lúc định trốn đi thì bị vợ chồng Lưu Thúy Phương phát hiện, họ đuổi theo ra đường, bị Lâm Vũ đẩy ra giữa đường, đúng lúc gặp phải xe tải lớn lao tới, cả hai đều bị đ.â.m liệt."

 

Thì ra là vậy.

 

Tôi còn tưởng trước kỳ thi đại học họ không xảy ra chuyện, đời này coi như họ tránh được kiếp nạn này rồi.

 

Không ngờ vẫn bị liệt như cũ.

 

Lại còn do cô con dâu tốt Lâm Vũ của họ hại.

 

Lần này, Lâm Vũ chắc là không đến Thâm Quyến làm ăn được nữa rồi.

 

Với tính ngu hiếu của Lục Tự Cảnh, cả đời này cô ta phải hầu hạ cơm nước  bưng bô rửa đ.í.t cho họ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.