Khi mọi chuyện bị phanh phui, sự thật rõ ràng không thể chối cãi.
Hồ Sáu Cân lại gào lên:
"Các đồng chí, chỉ trộm có chút đồ ăn thôi mà, cùng lắm chỉ là trộm vặt, không cần phải còng tay đưa đi, mang chúng tôi về giáo dục là được rồi."
Người công an nhìn Hồ Sáu Cân rồi nói: "Nếu cậu chỉ trộm đồ ăn thường thì không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, nhưng đây là quân nhu phẩm, tình hình không giống nhau đâu, cậu hiểu không?"
Hồ Sáu Cân lắc đầu, bất lực: "Không hiểu."
"Không hiểu? Ngồi tù mấy ngày là hiểu thôi."
Hồ Sáu Cân bị đưa vào đồn công an, dân làng ai nấy đều vui mừng.
Người này thường ngày chẳng làm việc gì tốt, toàn làm chuyện xấu, đã sớm trở thành kẻ bị mọi người ghét bỏ.
Nhưng hắn lại dựa vào băng nhóm để hoành hành khiến ai cũng giận mà không dám nói, vì sợ hắn trả thù.
Nghe tin Hồ Sáu Cân bị bắt, Nhiễm Doanh Doanh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Dạo này cô ta lo lắng nhất là hắn tìm mình gây rắc rối.
Rốt cuộc giữa họ từng có một số thỏa thuận không được minh bạch.
Nhiễm Doanh Doanh sợ rằng Hồ Sáu Cân sẽ lợi dụng điều này để ép cô ta phải làm những việc mình không muốn.
Thực ra Nhiễm Doanh Doanh cũng hơi lo xa.
Hồ Sáu Cân tuy là lưu manh nhưng hắn chỉ giới hạn ở việc trộm vặt, sống qua ngày bằng chút tiền bẩn.
Nếu phải làm việc lớn, hắn không có gan.
Nhưng chỉ cần làm tên trộm vặt, lưu manh vặt cũng đủ khiến người khác ghét bỏ.
Giờ thì tốt rồi, cuối cùng mọi người cũng giải tỏa được nỗi hận trong lòng.
Tin tức Hồ Sáu Cân bị bắt nhanh chóng lan khắp làng.
Nhiễm Linh Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã biết trước gã này rồi sẽ nhận cái kết này, nhưng khi điều đó thực sự xảy ra, cô vẫn cảm thấy vui mừng.
Đúng là “tà không thể thắng chính.”
Nhiễm Linh Linh thầm nghĩ, nếu Hồ Sáu Cân có thể học được bài học, biết sai mà sửa, làm lại cuộc đời thì tốt.
Khi Nhiễm Linh Linh đang suy nghĩ thì mẹ của Hồ Sáu Cân lảo đảo bước tới trước mặt cô, quỳ xuống ôm lấy chân cô van xin:
"Cháu ơi, cô xin cháu tha cho con trai cô lần này.
Nó sai khi trộm đồ của cháu, nhưng dù sao cháu cũng hãy nể mặt cô chú mà tha cho nó một lần.
Cô hứa sẽ dạy dỗ nó, cả đời cô sẽ mang ơn cháu.
Vợ chồng cô chỉ có mỗi mình nó, về già biết dựa vào ai nếu không có nó.
Cô xin cháu, nếu kiếp sau phải làm trâu làm ngựa để trả nợ cô cũng sẵn lòng."
Nhiễm Linh Linh vội đỡ bà đứng dậy, bối rối nói: "Cô à, thật ra cháu đã cảnh cáo anh ta rồi nhưng anh ta không nghe.
Bây giờ bị bắt là do anh ta tự làm tự chịu, cháu cũng không giúp gì được đâu."
Mẹ Hồ Sáu Cân thấy Nhiễm Linh Linh không lay chuyển, lại quỳ xuống lần nữa, nước mắt tuôn trào, khóc nức nở:
"Cháu ơi, cô xin cháu đại nhân đại lượng.
Cháu bị mất đồ bao nhiêu tiền cô sẽ bồi thường.
Cháu chỉ cần nói là không truy cứu, con cô chỉ bị giam mấy ngày rồi ra thôi.
Cô thật lòng xin cháu cho nó một cơ hội."
Nghe bà ta nói vậy, Nhiễm Linh Linh cũng cảm thấy mủi lòng, nhưng nghĩ đến những lần Hồ Sáu Cân đe dọa mình, cô quyết định hắn phải chịu chút đau khổ để mà hối cải.
Dù có giúp, cô cũng bắt hắn phải viết cam kết không tái phạm.
Nghĩ vậy, Nhiễm Linh Linh thở dài, đỡ bà ta đứng lên: "Cô đứng lên đi.
Cháu sẽ cùng cô đến đồn công an xem có giúp gì được không."