Trong nhà Chu Bình An đã xảy ra chuyện lớn như thế, trong thôn Tam Tuyền quả thật ầm ĩ đến lật trời, mọi người đều biết chuyện Chu Bình An đi vay nặng lãi ở bên ngoài, hơn nữa số tiền kia nói ra quả quật có thể dọa chết người, khoảng chừng chín nghìn tệ lận, con số này người bình thường cho dù có kiếm tiền nửa đời người rồi cộng tất cả lại, cũng khó mà được nhiều như thế, kiểu này làm sao mà cho người ta sống nổi đây chứ!
Nhà họ Chu quả thật sắp không trụ được nổi nữa.
Suốt thời gian này mỗi ngày bà cụ Chu đều ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, đôi mắt cũng sắp khóc mù luôn rồi, hai đứa con trai nhỏ Chu Minh Kiệt và Chu Minh Tường tuổi còn nhỏ, cũng không rõ lắm rốt cuộc là trong nhà đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy bầu không khí trong nhà đè nén vô cùng áp lực, bà nội ngày nào cũng khóc, luôn miệng nói rằng hận không thể lập tức treo cổ cho xong.
Mà Tưởng Ngọc Trân thì sao, liên tục hai ngày cô ta cũng chưa ra khỏi phòng, cũng không ai biết rốt cuộc cô ta suy nghĩ cái gì, tóm lại hoàn toàn không hề trông thấy bóng dáng của cô ta.
Người trong thôn đều sợ cả gia đình này luẩn quẩn trong lòng tìm đến cái chết, bảo đại đội trưởng trước mắt cứ đi kiểm tra thử cho chắc, sau khi xác định cả nhà này chỉ suốt ngày khóc lóc cứ như khóc tang, không có bất kỳ hành động như thể suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng nào, cuối cùng mới yên tâm.
Sơn Trà thấy mọi người lo lắng cho Tưởng Ngọc Trân như thế, trong lòng không khỏi bật cười.
Người khác không hiểu Tưởng Ngọc Trân, cô lại hiểu rất rõ, Tưởng Ngọc Trân là loại người rất là yêu mạng, kể cả có cùng đường hết cách đến mấy, thì cũng vẫn sẽ cố mà sống sót, bây giờ cô ta trốn tránh không ra khỏi cửa, tuyệt đối không có khả năng là bởi vì trong lòng khó chịu, tám phần là suy nghĩ làm sao để gạt được cái nhà này sang một bên, để một mình bỏ chạy lấy người thì có.
Cũng phải, chưa đến một bước này, cô ta cũng sẽ không nhận ra được người khác không đáng tin cậy, đương nhiên, kể cả có tới một bước này đi chăng nữa, thì có lẽ cô ta cũng không ý thức được, cô ta chỉ biết cảm thấy Chu Bình An là người không đáng tin cậy mà thôi.
Quả nhiên sáng sớm ngày thứ ba, Triệu Xuân Hoa với Tưởng Vệ Quốc nhận được tin tức, hấp tấp tới.
Tưởng Ngọc Trân gả đến thôn Tam Tuyền cũng đã hơn một năm, Tưởng Vệ Quốc cũng là lần đầu tiên tới đây, ông ta là người cố chấp cổ hủ đến tận xương, thậm chí kể cả Tưởng Ngọc Trân có là con gái ruột của mình đi chăng nữa thì ông ta cũng vẫn sẽ cảm thấy con gái gả chồng như bát nước đổ đi, chưa đến lúc bất đắc dĩ, thì cũng không sẵn lòng đến nhà con gái.
Trước mắt nhà họ Chu đã xảy ra chuyện lớn đến như thế, ông ta có muốn không tới cũng không được, lúc này mới đi cùng với Triệu Xuân Hoa, đến cửa nhà họ Chu.
Tin tức nhà họ Chu xảy ra chuyện, thật ra mọi người cũng không biết là ai truyền tới nhà họ Tưởng, dù sao chuyện này lớn như thế, cho dù người trong thôn có thích nhiều chuyện đi chăng nữa, thì cũng cảm thấy nên để cho nhà họ Chu tự nói ra với nhà họ Tưởng thì hơn, dù sao chuyện này nói đến cùng cũng là do Chu Bình An tự gây ra, là nhà họ Chu đuối lý.
Triệu Xuân Hoa cũng ôm suy nghĩ như vậy đến nhà họ Chu, bà ta hùng hổ tới cửa, vừa vào cửa đã đẩy Chu Minh Quân mở cửa cho bà ta sang một bên, sau đó lập tức xông vào trong phòng bà cụ Chu, chửi đổng: “Chu Bình An đâu rồi? Bà đi mà truyền lời với nó này, nó ở bên ngoài làm bậy nợ bao nhiêu tiền thì cũng là chuyện của riêng các người, đừng hòng rước cho chúng tôi chút phiền toái nào, bảo nó mau chóng cút về đây ly hôn với Ngọc Trân của chúng tôi đi, đừng làm chậm trễ Ngọc Trân của chúng tôi tái giá.”
Bà cụ Chu buổi tối ngày hôm qua đã khóc cả đêm, đến sáng gà sắp gáy mới vừa ngủ được, lúc này vốn chưa dậy, Chu Minh Quân giống như con gà mái già che chở cho bà nội của nó, kêu lên với Triệu Xuân Hoa: “Bà nội tôi ngủ rồi, vẫn chưa dậy đâu! Bà nội vất vả lắm mới ngủ được đấy.”
Mắt của Triệu Xuân Hoa sắp liếc lên trời đến nơi rồi, liếc xéo Chu Minh Quân một cái sắc như dao găm, lại tiếp tục nói: “Tao mặc xác bà ta ngủ lúc nào, ba mày gây ra chuyện táng tận lương tâm như thế, đáng lẽ bà ta phải không ngủ nổi mới đúng ấy! Một thằng nhãi ranh như mày la hét với tao làm cái gì, cút xa một chút, đến lượt mày nói chuyện với tao à?”
Hai mắt của Chu Minh Quân trừng to cứ như chuông đồng, nắm tay siết lại thật chặt, răng cũng cắn vào nhau kêu lên ken két, ánh mắt nhìn Triệu Xuân Hoa giống như đang nhìn kẻ thù.
Triệu Xuân Hoa hoàn toàn không để nó vào trong mắt, nhưng mà bà cụ Chu cuối cùng lại bị bà ta lớn giọng làm cho bừng tỉnh.
Bà ta dùng đôi mắt sưng thành hạch đào nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn thấy Triệu Xuân Hoa, liền lập tức đoán ra được hết ý đồ bà ta đến đây.
Triệu Xuân Hoa thấy bà ta tỉnh, nhanh chóng nói lại ý đồ mình đến đây với bà ta một lần, không ngờ bà cụ Chu nghe xong, hừ lạnh mà nói: “Không có khả năng.”
Triệu Xuân Hoa không ngờ tới Chu Bình An đã gây ra họa lớn như thế, bà ta muốn cho Tưởng Ngọc Trân ly hôn với anh ta, bà cụ Chu lại còn dám từ chối chém đinh chặt sắt như thế, lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh giọng chất vấn: “Bà già đáng chết này bà có ý gì hả? Chu Bình An nhà bà gây ra chuyện báo đời như thế, bà còn không muốn thả người à?”
Bà cụ Chu hừ lạnh một tiếng, lại trở về dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống quen thuộc.
“Dựa vào đâu mà tôi lại phải thả người? Lúc trước kết hôn, chẳng lẽ không phải nhà mấy người vội vã muốn gả cho Bình An của chúng tôi à? Bây giờ thấy nhà của chúng tôi nghèo túng gặp nạn lại muốn phủi mông đi luôn? Tôi nói cho các người biết, không có cửa đâu.”
Bà cụ Chu trước nay cũng không phải là người nói đạo lý, bà ta có thể ở trong thôn Tam Tuyền trụ được lâu như thế, cũng không đơn giản chỉ dựa vào mỗi Chu Bình An, mà còn là dựa vào bản lĩnh ngang ngược vô lý ai cũng không dám chọc kia của bà ta nữa.
Lúc Triệu Xuân Hoa gả Tưởng Ngọc Trân vào tốn đã không ít công sức, bây giờ xảy ra chuyện lại muốn đón Tưởng Ngọc Trân ra, vậy thì càng không dễ dàng.
“Người đòi nợ kia nói, trên phiếu đòi nợ không chỉ có dấu tay của mỗi Bình An nhà chúng tôi, mà còn có cả dấu tay của Tưởng Ngọc Trân nhà các người nữa, số tiền này cũng không chỉ là một mình Bình An mượn, thế thì dựa vào đâu mà bắt mỗi nhà họ Chu chúng tôi trả chứ?” Bà cụ Chu nhìn Triệu Xuân Hoa, trong mắt lộ ra ánh sáng hung ác.
“Nếu không phải nhà họ Chu cưới cái sao chổi Tưởng Ngọc Trân này nhà mấy người vào cửa, thì bây giờ Bình An nhà chúng tôi vẫn còn đang yên lành ở bộ đội không biết chừng.”
“Nó khắc cho tôi bây giờ nằm liệt ở trên giường không dậy nổi, khắc Bình An đã mất bát cơm lại còn xảy ra họa lớn như thế, bây giờ lại muốn chạy lấy người, tôi nói cho các người biết. Phì! Không có cửa đâu!”
“Trừ phi tôi chết, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để cho Tưởng Ngọc Trân bước ra khỏi cửa nhà họ Chu chúng tôi đâu! Dù sao một bộ xương già như tôi cũng không đáng bao nhiêu tiền, nếu như mấy người có bản lĩnh, thì cứ cho tôi chết rồi bước qua xác tôi đi!”